- Đây chẳng phải là những bức tranh cũ của mình và Mình Nhật sao.
Cô cứ ngỡ là cố gắng xoá hết những bức ảnh cũ trên tài khoản, dù ai có muốn xem cũng chẳng thể tìm lại, vậy mà hắn đã in ra một đống ảnh như vậy, cô thất thần mà nhìn lại từng tấm ảnh, kỷ niệm cứ thế ùa về.
Lật lại phía sau, từng dòng chữ anh nhớ em Hạ Lan, đừng bỏ rơi anh, từng từ từng từ cứ như con dao cứa vào trái tim cô.
Cô lại tự trách bản thân, đã tự quyết tất cả, có phải cô đã sai hay không, có khi nào chính cô là người phá hoại tất cả. Nước mắt cô không kìm được mà rơi xót xa.
Chỉ vì giữ lấy lý trí của bản thân mà quên đi trái kia sẽ tổn thương sẽ rỉ máu ra sao.
Hạ Lan lấy lại tình thần, tiếc nuối rời khỏi nhà của Minh Nhật. Liệu rằng một lời xin lỗi của cô có đủ để xóa dịu bớt nỗi đau của anh, mọi thứ cô làm chỉ vì tốt cho anh ấy, cô không nghĩ rằng rồi sẽ tổn thương đôi bên đến thế.
Vài tuần trôi qua, Minh Nhật đã không đến theo lịch khám nhiều lần. Hôm nay cũng vậy, cô nhìn đồng hồ rồi thở hắc ra, Cô thầm nghĩ:
- Có lẽ Minh Nhật đã chấp nhận từ bỏ, có lẽ hai người chỉ nên dừng lại ngang đây.
Tuy chạnh lòng, xót xa, cô gấp lại sấp hồ sơ bệnh rồi chuẩn bị đến phòng cô trưởng khoa để xin đổi lại lịch khám và bác sĩ.
Cô còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-van-cho-sao-hoa-chua-no/2599518/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.