Lời chưa nói hết đã bị cái lừ mắt sắc hơn dao của Hoàng Vũ làm cho ứ lại, miệng Ngọc My đang mở lớn vội ngậm chặt rồi nuốt không khí lọt vào xuống cái ực, mặt mày nhăn nhở cười cười với anh, “Hì! Lỗi miệng.”
Ngọc My sợ vạ miệng liền so vai cười trừ, mắt len lén nhìn Hoàng Vũ phân bua:
“Cháu với anh Hoàng Bách không có họ hàng hang hốc gì với nhau đâu, chỉ là đồng nghiệp thôi. À không phải, cháu là sinh viên thực tập, chỉ vô tình chứng kiến sự việc nên rất khách quan và công tâm, nhất định không bao che, chỉ khai sự thật là anh Hoàng Bách không giở trò với chị kia đâu. Chú phải điều tra cho rõ, đừng để người tốt bị vu oan.”
“Bằng chứng.”
Tiếng gằn của anh làm Ngọc My cụt hứng, cô muốn giảm bớt căng thẳng mà xem ra người đàn ông này nhất định gây khó dễ rồi. Cô biết mà, ngay từ lần gặp đầu tiên đã thấy là loại người không ra gì rồi. Đọc full tại Vietwriter
“Chú là công an chú phải đi tìm bằng chứng chứ. Cháu là nhân chứng, chứng kiến sự việc từ đầu đến cuối chứ có phải cái tay anh Hoàng Bách hay cái khóa quần của chị gái kia đâu, chú buồn cười.”
“Giỏi.”
Hoàng Vũ gật gù, khinh khỉnh nhìn con bé trước mặt, con nhóc này thế mà giỏi nhỉ? Dám cãi cả công an. Mà nãy giờ nó gọi anh là cái gì cơ? Chú á? Chú? Chú ư? Tối qua anh đã nhịn con nhóc này lắm rồi đấy, lúc ấy Hoàng Vũ ngồi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-tron-sau-mua/2623080/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.