Sự nỗ lực của Ngọc My cuối cùng cũng nhận được kết quả như mong đợi, ngày cô tốt nghiệp ra trường sư thầy và Tuệ Nhi ôm theo bó hoa thật lớn lặn lội từ chùa cách trường hơn hai trăm cây số đến chúc mừng. Giây phút nhìn thấy họ khiến Ngọc My không cầm được nước mắt mà vỡ òa hạnh phúc. Hình ảnh ba người lọt vào mắt những người khác vô cùng lạ lẫm và đặc biệt, nhưng trong mắt Ngọc My nó lại quá đỗi bình thường, bởi cô quá quen với điều đó. Họ là gia đình của cô, không ai có thể phủ nhận.
Trong lúc sư thầy đưa Tuệ Nhi tham quan khuôn viên nhà trường thì Hoàng Bách và Nam My cùng Ngọc My vừa trò chuyện, thỉnh thoảng vẫn quan sát theo họ.
Hoàng Bách tỏ ra tiếc nuối lên tiếng:
“Đúng ra em không nên từ bỏ học bổng kia.”
Nam My phụ họa:
“Thật đấy, đi du học là một cơ hội cực kỳ tốt. Con bé này an phận ghê.”
Hoàng Bách vẫn lấn cấn lại nói thêm:
“Cũng đã được cấp chứng chỉ hành nghề đâu. Dốt.”
“Được về viện cùng anh cũng tốt mà, vừa học vừa có lương.”
“Tiền học phí cũng quá chỗ lương ấy.”
“Học là cả đời mà, sau này có điều kiện em sẽ theo đuổi nó, còn bây giờ em chỉ muốn ra trường thật nhanh rồi đi làm, kiếm được nhiều tiền một chút thì thật là tốt. Em muốn sửa lại chùa, muốn làm đường bê tông từ quốc lộ vào chùa cho dễ đi lại chứ con đường hiện tại xuống cấp lắm rồi…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-tron-sau-mua/2623078/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.