Không biết do rượu hay do triệu chứng phát tác chưa hết, mãi sau đó tôi vẫn ngơ ngẩn. Cũng chẳng rõ Triệu Mẫn đã đưa tôi về thế nào, khi tôi sực tỉnh lại thì đã thấy mình đứng trước cửa nhà.
Triệu Mẫn bấm chuông, giờ này hẳn là Phong đi học về rồi.
Phong ra mở cửa, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Phong là tôi với đầu tóc có chút rối bời, vẻ mặt lại ngơ ngác, hồng lên như quả cà chua, người nồng nặc mùi rượu, áo thì nhăn nhúm trông rất chật vật. Phong nhìn từ trên xuống dưới một lượt, dừng trên hai bàn tay chảy máu của tôi được băng bó một cách vụng về.
Tôi trong lúc mơ hồ hình như nhìn thấy vẻ mặt của Phong chợt trở lên sắc lạnh, chưa kịp nghĩ gì đã thấy Phong vươn tay kéo tay tôi về phía mình. Trong chớp nhoáng tôi đã thấy mình ở sau bóng lưng cao gầy của Phong. Có phải do Phong lớn hơn không? Sao tôi cảm giác thằng bé cao lên thì phải.
Từ phía sau lưng Phong, tôi ngó mặt ra ngơ ngác quan sát. Chỉ nghe thấy giọng nói vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm của Phong vang lên:
- Là thế nào?
Quen thuộc bởi vì đó là giọng của em trai tôi, không sai đi đâu được, lạ lẫm bởi vì tôi chưa từng nghe thấy Phong nói chuyện với người khác với thái độ lạnh lùng, mang đầy sát khí như thế.
- Cậu đây là? – Triệu Mẫn điềm đạm hỏi.
- Đứng trước cửa nhà người khác rồi hỏi chủ nhà là ai có phải rất bất lịch sự không? – Câu nói rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-tro-ly-so-mot/739542/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.