Tiếng động bên ngoài có chút lớn, vô tình làm cho người bên trong thức giấc.
Tần Tường Hi uể oải ngồi dậy, xoa xoa bờ vai bị Tôn Vũ Kỳ tựa vào làm gối suốt cả đêm qua.
Âm thanh bên ngoài mỗi lúc một gần, còn kèm theo tiếng bước chân. Hắn hoảng hốt lay người Tôn Vũ Kỳ vẫn còn ngủ say sưa bên cạnh chưa chịu dậy.
-"Này, mau dậy đi."
Bị hắn làm cho thức giấc, còn chưa kịp hoàn hồn, hắn tiện tay che miệng cô lại, kéo đi nơi khác.
Đến một góc khuất an toàn, hắn mới an tâm bỏ tay ra khỏi miệng cô.
-"Tần Tường Hi, anh đang làm trò gì vậy?"
Suỵt!
Hắn đưa tay ra hiệu bảo cô nhỏ tiếng một chút, cô cũng ngoan ngoãn nghe theo lời hắn.
-"Cô ở yên đây, không được đi lung tung. Tôi ra ngoài bảo bọn họ đi nơi khác, cô tự tìm cách trốn ra đi đấy!."
Tình huống này kẻ ngốc cũng hiểu được phải nên làm gì. Nếu để bọn nhân viên ở ngoài nhìn thấy tối qua cô và hắn ở cùng nhau chắc chắn sẽ xảy ra không ít chuyện phiền phức.
Trời cũng vừa tờ mờ sáng, nhân viên đến chỉ mới được vài ba người, đều đã tập trung ở ngoài kho, còn lái cả xe vận chuyển đến bắt đầu công việc như thường lệ. Bất ngờ nhìn thấy Tần Tường Hi từ bên trong bước đến, mọi người có mặt ở đây ai cũng lấy làm bất ngờ.
-"Tần tổng, sao..."
-"Đêm qua tôi bị nhốt bên trong, là ai khóa cửa vậy."
Một người trong số đó đứng ra nhận lỗi.
-"Là tôi ạ. Tôi cứ tưởng bên trong không còn ai nữa nên tôi mới..."
-"Được rồi, vừa hay tôi còn có việc muốn nhờ ba người giúp đây. Mau đi thôi."
Cũng may chỉ có ba người nên hắn cũng dễ giải quyết, việc còn lại phải tự xem Tôn Vũ Kỳ lo liệu.
Ba người bọn họ cũng theo chân Tần Tường Hi rời đi.
Ở bên trong, Tôn Vũ Kỳ cũng thuận lợi ra khỏi kho, ba chân bốn cẳng nhanh chóng trở về phòng làm việc thì bất ngờ bị Ngô Thiên Tuyết gọi lại.
-"Tôn Vũ Kỳ!"
Cô đã rất cố tình hòa lẫn vào những người khách hàng đang đi mua sắm, vậy mà cũng bị cặp mắt tinh quái của Ngô Thiên Tuyết nhìn ra. Tôn Vũ Kỳ nhanh chân đi đến.
-"Quản lý Ngô, cô gọi tôi sao?"
Ngô Thiên Tuyết quan sát từ trên người cô một chút, cẩn thận nêu ra đánh giá.
-"Hôm qua cô không về nhà sao? Mặt mũi lấm lét thế kia, cô vừa đi trộm đồ có đúng vậy không?"
-"Cô nhìn tôi giống kẻ trộm cắp lắm hay sao?"
Tôn Vũ Kỳ bực dọc hỏi.
Chuyện bên lề không quan trọng, bây giờ đang là giờ làm việc, tốt hơn hết vẫn nên đi vào chuyện chính sự.
-"Cô có nhìn thấy Tần tổng không? Tôi lên phòng làm việc tìm không thấy người đâu."
Ngô Thiên Tuyết hỏi.
Tôn Vũ Kỳ nghe được câu hỏi này cũng có chút bối rối, không để Ngô Thiên Tuyết nhìn ra, nhanh chóng trả lời.
-"Quản lý Ngô, tôi thì có liên quan gì đến Tần tổng chứ? Cô không tìm thấy anh ta, tôi biết anh ta đi đâu chắc."
-"Cô là trợ lý của Tần tổng, không hỏi cô thì tôi hỏi ai đây? Sao hôm nay tự nhiên lại khó chịu vậy không biết."
Ngô Thiên Tuyết lườm cô càu nhàu.
-"Tôi không thấy, cô đi tìm đi. Tôi đi làm việc đây."
Nói xong, Tôn Vũ Kỳ cũng lật đật chạy đi mất.
Đi được một quãng đường khá xa, trong khi hắn còn đang suy nghĩ lý do thì Chung Hàn Hiên lại xuất hiện rất đúng lúc.
-"Tần Tường Hi, có chuyện gì vậy?"
-"À, Hàn Hiên à. Hôm qua cậu bảo sofa ở trong phòng đã cũ nên muốn thay cái mới đúng không? Tôi bảo ba người họ đến phụ cậu mang ra ngoài."
Tần Tường Hi nhanh nhẹn trả lời.
Chung Hàn Hiên bị những lời lẽ này làm cho mụ mị, rốt cuộc sofa trong phòng cũ khi nào chứ? Số đồ trong phòng còn chưa sử dụng được một năm, hơn nữa anh ta cũng không có ý định thay đổi...
-"Không có. Tôi không có bảo vậy? Cậu sao vậy?"
Ba người nhân viên nhìn nhau ngơ ngác, lúc này chỉ cần nở một nụ cười tự tin, giải thích hiểu làm một chút là xong ngay.
-"Không có sao? sao tôi lại nhớ là cậu bảo thế. Dạo này công việc nhiều đến mức nhầm lẫn, không còn nhớ nỗi chuyện gì ra chuyện gì nữa."
Nói xong, Tần Tường Hi bật cười nhìn về phía ba người nhân viên bên cạnh.
-"Tần tổng, vậy chúng tôi có cần đi theo cậu nữa không?"
-"À, không cần nữa. Làm phiền rồi, bữa trưa hôm nay ba người cứ ăn đi nhé, còn lại cứ để tôi thanh toán. Vất vả rồi!"
Ba người nhân viên kia vừa đi khỏi, Chung Hàn Hiên lại lên tiếng hỏi.
Một tuần nay, ở trung tâm thương mại đang áp dụng một chương trình lớn, giảm giá tất cả các mặt hàng để người tiêu dùng có thể thỏa thích mua sắm mà không cần ngại đến giá cả. Tần Tường Hi một tuần qua làm hết công suất, hết mình với công việc, kết quả lại đổ bệnh gần hai hôm nay vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm.
-"Bố, tuần lễ vàng ở trung tâm thương mại đã kết thúc, lượng khách hàng và lợi nhuận thu về cũng nhanh chóng tăng vọt, bố cứ yên tâm."
Đâu dây bên kia nghe hắn báo cáo lại sự việc không khỏi hài lòng. Tần gia chỉ có một đứa con duy nhất, hắn lại rất chịu khó học hỏi kinh doanh. Xem ra, Tần gia có một đứa con trai thông minh tài giỏi này khiến ông Tần vô cùng hài lòng.
-"Được, bố rất hài lòng. Tường Hi à, con làm tốt lắm."
Tần Tường Hi tựa người vào sofa mỉm cười đáp.
-"Vâng, con cảm ơn bố."
Từ nãy đến giờ ông cũng nghe thấy giọng nói của hắn có chút thay đổi, thi thoảng lại ho ... Ông Tần lo lắng hỏi.
-"Giọng con làm sao vậy? Bị ốm sao?"
-"Con không sao đâu ạ, bố đừng lo. Chỉ là bệnh cảm thông thường, không có gì trở ngại đâu ạ."
Hắn cũng nhanh chóng trả lời để ông Tần thôi lo lắng.
-"Đừng cố quá đấy! Chú ý sức khỏe. Tháng sau gia đình chúng ta sẽ gặp lại nhau."
Nghe đến đây, sắc mặt của hắn cũng trở nên sa sầm, bàn tay nắm chặt di động.
-"Bố, bố cho con thêm thời gian được không? Con nhất định sẽ giành được lô đất ở Tứ Châu."
-"Tường Hi, chuyện đó không cần vội nữa. Con cứ lo cho tốt chuyện bố giao là được, còn những chuyện khác con không cần bận tâm đâu."
Tần Kiến Thụy xưa nay không bao giờ ngăn cấm con trai làm một việc gì, chỉ cần hắn muốn ông nhất định sẽ ủng hộ. Có thất bại mới đi đến thành công, ông muốn để con trai có thể đương đầu với khó khăn, nếm trải qua những chuyện kinh doanh trên thương trường, tất cả ông đều chìu theo ý hắn muốn. Nhưng lần này, chuyện hắn muốn mở rộng kinh doanh, lấn sang lĩnh vực du lịch với quy mô lớn khiến ông Tần không hài lòng. Trước mắt ông muốn hắn làm cho tốt việc ở trung tâm thương mại, còn những chuyện khác chưa vội nhắc đến.
Gầm!
Tần Tường Hi bực dọc ném luôn điện thoại xuống sàn nhà. Vừa hay, Tôn Vũ Kỳ mang theo một hộp nhỏ đựng thức ăn đến cho hắn. Chứng kiến được cảnh này cô có chút giật mình, nhớ lại lần đó hắn lớn tiếng đuổi cô ra khỏi căn hộ, cô vẫn không khỏi rùng mình. Tần Tường Hi khi nổi giận, thật sự rất đáng sợ.
Nhìn thấy Tôn Vũ Kỳ thập thò ngoài cửa, chưa chịu vào trong. Hắn lên tiếng hỏi.
-"Cô là rùa sao? Thập thò ngoài đó làm gì? Còn không mau vào đây."
Tôn Vũ Kỳ nở nụ cười gượng gạo, đáp.
-"Hai hôm nay anh không đến văn phòng, tôi nghe giám đốc Chung bảo anh bị ốm. Tôi mang cháo đến cho anh..."
-"Không cần đâu, mang về đi."
Tần Tường Hi chỉ lạnh nhạt đáp lại một câu rồi sau đó cũng mặc kệ cô mà tiếp tục xem hồ sơ dang dở trên bàn.
-"Tôi không có lấy tiền đâu mà, anh ăn thử một chút đi."
Tôn Vũ Kỳ chậm rãi đi đến, không quên cúi người nhặt lại chiếc điện thoại trên sàn nhà rồi nhìn nó bằng ánh mắt đầy tiếc rẻ.
Cô cũng rất muốn biết rốt cuộc Tần Tường Hi mỗi tháng phải thay bao nhiêu chiếc điện thoại vậy? Còn nữa, tính cách nổi giận bất thường hay mang đồ ra đập lung tung này của hắn cũng nên bỏ đi. Đúng là người giàu có thường chẳng biết trân trọng thứ gì.
Cô đặt hộp thức ăn lên bàn, rồi bản thân thuần thục chạy ra sau phòng bếp lấy bát và thìa. Xong, cô lại cẩn thận mở nắp hộp, xúc cho hắn một bát cháo đưa đến trước mặt hắn.
-"Anh không thích ăn rau mùi, tôi cũng đã theo ý anh. Mau ăn đi."
-"Sao tự nhiên lại tốt thế không biết."
Hắn liếc mắt nhìn cô, không khỏi nghi ngờ.
Ngoại trừ mẹ ra, thì Tôn Vũ Kỳ chính là người đầu tiên mang cháo đến cho hắn. Tuy rằng ngày thường cô rất phiền phức, hay khiến hắn đau đầu, tức giận... Chung quy bụng dạ rất tốt, rất chu đáo... Còn dịu dàng, thôi thì khoan hãy nhắc đến.
-"Cô cho gì vào cháo đúng không?"
Hắn hỏi.
-"Tôi nói nhé, con người của anh chính là không biết tốt xấu, suốt ngày cứ nghi ngờ người khác, anh không thấy mệt hả?"
Tôn Vũ Kỳ thái độ khó chịu, hậm hực đáp lời.
-"Ngại quá, tôi nghi ngờ chỉ có cô mà thôi! có bao giờ tốt bụng đột xuất vậy đâu. Đã thế hôm nay còn đích thân nấu cả cháo cơ đấy, còn không cho rau mùi. Chẳng phải trước đây cô hay làm trái ý tôi lắm hay sao vậy hả? Tôi không ăn được tiêu lại cố tình bỏ vào, bảo mua caffe không được quá ngọt, cô lại cho thêm cả đống đường... Chưa hết, còn..."
-"Anh không ăn đúng không? Vậy thì đừng ăn nữa, tôi sẽ mang về."
Đã có lòng tốt mang cháo đến cho hắn, bây giờ lại bị xài sể không chừa chút mặt mũi. Cô đúng là ở không lắm mới làm chuyện rảnh rỗi này.
Tôn Vũ Kỳ lập tức giành lại bát cháo, tiện thể đổ lại vào hộp. Nếu đã không ăn thì cô sẽ mang về tự ăn một mình.
-"Tần Tường Hi từ nhỏ đến lớn được học qua rất nhiều đạo lý đấy. Dù sao cũng là cô cất công mang đến, không thể chê bai. Cứ để lại đó đi, tôi xong việc sẽ ăn."
Tôn Vũ Kỳ bĩu môi chế giễu, nếu nói cô miệng lưỡi giảo hoạt thì chắc chắn không qua được Tần Tường Hi. Hắn cũng chẳng thua gì cô, nói ra thì kẻ 8 lạng người nửa cân mà thôi.
Vừa uống thuốc hạ sốt vào ba canh giờ trước, bây giờ trong người lại bắt đầu khó chịu, mồ hôi ngày một lấm tấm trên trán, môi mỏng nhợt nhạt.
Hắn đóng vội laptop, thuận tay vớ lấy cốc nước trên bàn uống một ngụm. Thấy biểu hiện này của hắn, Tôn Vũ Kỳ hỏi.
-"Anh không sao chứ? Đã không khỏe còn cố làm việc làm gì? Đi thôi, tôi dìu anh lên phòng nghỉ ngơi."
Tôn Vũ Kỳ lo lắng chạy đến khoác lấy tay hắn, nhưng Tần Tường Hi đã lập tức khua tay từ chối.
-"Không cần đâu, tôi không sao. Cô mau về đi, không khéo lại lây bệnh."
-"Tôi là siêu nhân đấy, không dễ dàng bị lây bệnh như thế đâu."
Nhìn thấy hắn ho đến mặt mũi ửng hồng, cô không thể mặc kệ. Ngay sau đó, cô đi nhanh xuống phòng bếp, vừa hay trong nhà còn hai quả quýt. Mày mò một lúc, cuối cùng cũng mang thành phẩm đến.
-"Gì đây?"
Hắn nhìn hai quả quýt bị nướng cháy trước mắt, tò mò hỏi.
-"Quýt nướng đấy."
Tần Tường Hi nhíu mày khó hiểu, trước giờ sống ở Đức, dùng quýt nướng lên có thể trị ho hắn chưa từng nghe qua. Đây là lần đầu tiên nghe được từ miệng Tôn Vũ Kỳ.
Không chờ hắn phản ứng, cô đã nhanh chóng giúp hắn bóc vỏ hẳn hoi, còn chu đáo bón luôn vào miệng hắn.
-"Lúc bé, mỗi lần bị ho, mẹ tôi thường làm cho tôi ăn, mẹ nói thứ này trị ho rất tốt."
Tần Tường Hi im lặng ngồi nghe cô kể những chuyện lúc bé, nghe một cách nghiêm túc, ánh mắt trìu mến nhìn người con gái trước mặt khóe môi bất chợt hiện lên ý cười, trong lòng cũng thoáng hiện vài tia dao động.
Tôn Vũ Kỳ thật sự rất xinh đẹp, mái tóc, làn da, bờ môi, rồi đến ánh mắt biết cười của cô đều tạo cho người ta cảm giác rất dễ chịu, rất thoải mái khi ở cạnh. Tuy tính cách thẳng thắn, hắn cũng không biết cô có biết dịu dàng hay không, bởi vì hắn thật sự chưa được thấy qua nó. Nhưng cô gái mạnh mẽ, lanh lợi như Tôn Vũ Kỳ chính là người con gái mà hắn gặp lần đầu, để lại ấn tượng cũng cực kỳ mạnh mẽ.
-"Nhìn tôi như vậy làm gì? Cảm động lắm đúng không? Tôi là người con gái xinh đẹp lại cực kỳ tốt bụng. Tần Tường Hi, anh rất may mắn khi gặp được tôi đấy!"
Tôn Vũ Kỳ mỉm cười, bắt đầu tự tin về bản thân, cao giọng khoác lác.
-"Xem kìa, da mặt cô cũng dày quá rồi đó!"
Hắn lắc đầu ngán ngẩm với biểu hiện tự tin thoái hóa này của cô, lên tiếng chế giễu.
-"Vẫn còn chưa bằng..."
Gì thế?
Tôn Vũ Kỳ ngớ ngẩn khi căn phòng đột ngột mất hết điện. Cô bất chợt ôm chặt lấy cánh tay hắn, lo lắng hỏi.
-"Tần Tường Hi, anh không thanh toán tiền điện đúng không?"
Sự đụng chạm quá mức thân thiết này của cô làm hắn có chút bối rối. Nhưng rất nhanh cũng đã lấy lại được bình tĩnh, đáp.
-"Hôm nay là giờ Trái Đất, tiết kiệm điện bảo vệ môi trường. Cô ngồi đây, tôi đi tìm nến."
Hắn vừa nhắc người ngồi dậy, đã bị cánh tay Tôn Vũ Kỳ cứ bám lấy không buông.
-"Tôi đi cùng anh."
Hết cách.
Tần Tường Hi đành thở dài bất lực, cứ thế mà dẫn theo Tôn Vũ Kỳ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]