Dưới ngọn nến lung linh, ánh sáng dập dờn yếu ớt nhưng đủ để phản chiếu hình ảnh của hai người một nam, một nữa đang ngồi trên sofa.
Cả hai cứ thế im lặng, tập trung nhìn vào ngọn nến, mỗi người đều mang trong lòng một bầu tâm sự chẳng thể giải tỏa.
Để khuấy động bầu không khí yên lặng này, Tôn Vũ Kỳ lại bắt đầu mở miệng trước.
-"Tôi mắc chứng sợ không gian tối từ khi tôi lên 5 tuổi. Khi đó, ba mẹ tôi đều rất bận. Tôi chơi cùng đám bạn xấu, bọn họ dành lấy búp bê ném vào trong căn nhà kho tối om ở trường học, tôi vì chạy vào lấy búp bê nên cũng bị nhốt lại... Tôi một mình ở đó rất lâu, rất lâu. Nhìn thấy trước mắt là một không gian tối om, một màu đen vây quanh, còn có cả tiếng côn trùng bay xào xạc, tiếng chuột kêu... Cho dù có kêu gào, khóc lóc đến khan cả cổ họng nhưng chẳng ai nghe thấy. Tôi phải chờ đợi rất lâu, cuối cùng ba mẹ tôi cũng đã đến. Kể từ đó, mỗi lần bị mất điện tôi thật sự rất sợ... Nên khi nãy tôi mới không biết xấu hổ mà bám vào anh. Tôi thật sự xin lỗi!"
Lúc này, Tần Tường Hi bất chợt nghiêng đầu nhìn về phía cô. Hóa ra cô gái mạnh mẽ, quật cường, hoạt bát, lanh lợi như Tôn Vũ Kỳ lại trải qua tuổi thơ như thế, cô cũng có nỗi sợ hãi, ám ảnh của riêng cô.
-"Hóa ra là vậy, tôi còn cho rằng ngoài trừ nỗi sợ không thể kiếm tiền ra thì Tôn Vũ Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-rua-danh-da/2906532/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.