Tôn Vũ Kỳ tâm trạng phơi phới đang rảo bước đến phòng làm việc. Cũng may cô nhanh chân buổi kịp thang máy, vội vã chen vào trong.
-"Tần tổng!"
Tần Tường Hi nâng mắt nhìn cô, rất nhanh đã chuyên tầm nhìn vào chiếc điện thoại trong tay chẳng đáp lại câu gì.
Tôn Vũ Kỳ đứng im bên cạnh, lặng lẽ nhìn hình ảnh phản chiếu qua tấm gương trong thang máy, thân hình cao lớn cùng bộ tây trang màu đen khoác trên người. Cô cũng không biết tối hôm trước đã làm chuyện gì? Chẳng lẽ còn chuyện gì mà cô đã bỏ quên hay sao? Thái độ xa lạ này của hắn làm cô phải suy nghĩ.
Trong giờ họp, mọi người đều bàn tán sôi nổi đưa ra phương án giúp doanh thu tăng vọt, đẩy rộng phát triển. Cuộc họp kéo dài đến gần một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng xong.
-"Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Cơm trưa hôm nay tôi mời, mọi người vất vả rồi!"
Tần Tường Hi hài lòng nhìn toàn thể nhân viên của tập đoàn, một phần thành công như bây giờ cũng là có công sức của bọn họ.
Mọi người bắt đầu lần lượt ra ngoài, thoáng chốc chỉ còn lại va người.
Người còn lại từ đầu đến cuối đều tâm trạng treo ngược trên cành cây. Chẳng biết suy nghĩ chuyện gì, gương mặt đâm chiêu nhìn về phía hắn.
-"Cô ghi lại hết cuộc họp hôm nay sau đó mang đến cho tôi."
Chẳng nhận được lời hồi đáp, lúc này Tần Tường Hi mới liếc mắt nhìn về phía bên cạnh, vừa hay lại bắt được ánh mắt của Tôn Vũ Kỳ đang nhìn mình.
Cạch! Cạch!
Hắn thở dài, gõ tay xuống bàn, kéo lại phân nửa hồn phách đang trôi lạc của cô.
-"À, có chuyện gì sao?"
Hắn nhíu mày, khó hiểu hỏi.
-"Cô có vấn đề gì à?"
-"Đâu có!"
Tôn Vũ Kỳ ngờ nghệch trả lời.
-"Tập trung một chút, tôi bảo cô ghi chép lại cuộc họp khi nãy sau đó mang đến cho tôi."
-"À, vâng. Tôi đánh máy xong sẽ đưa cho anh ngay đây."
Tần Tường Hi không thèm đoái hoài đến cô nữa, nhanh chóng thu dọn lại hồ sơ trên bàn rồi lật đật bỏ đi.
Trở về phòng làm việc, không hiểu sao trong đầu cô vẫn không thể tập trung. Rốt cuộc tối hôm trước còn xảy ra chuyện gì mà cô không thể nhớ? Chẳng lẽ cô đã làm gì hắn, khiến hắn ám ảnh đến chẳng dám trêu chọc cô như ngày thương sao? Vậy thì cô nên ra tay sớm hơn từ ban đầu, để hắn biết khó mà đối xử tử tế với cô.
Tối hôm nay, không biết Chung Hàn Hiên có tâm sự gì, lại đột ngột mang theo hai chai rượu đến căn hộ tìm hắn để uống rượu hàn huyên.
-"Gì đây?"
Tần Tường Hi có chút bất ngờ, theo như những gì hắn biết thì Chung Hàn Hiên không phải người thích uống rượu, nói chính xác hơn thì là một người sống cực kỳ nguyên tắc. Hắn cũng là người sống và làm việc rất có nguyên tắc, nhưng chắc chắn không phải loại khuôn khổ như Chung Hàn Hiên.
-"Tôi đang đau dạ dày, không uống rượu được. Cậu đến cũng rất đúng lúc, giúp tôi nấu chút thức ăn đi. Giờ này gọi người mang đến lại phiền người ta."
-"Tôi là người ở của nhà cậu chắc? Rượu này rất đắt đỏ, lại cực kỳ ngon. Không uống thật sao?"
Tần Tường Hi xoa xoa cái bụng rỗng tuếch của mình, tiếc nuối nhìn hai chai rượu ngoại trên tay Chung Hàn Hiên.
-"Biết đâu thứ tốt đẹp này chữa được bệnh dạ dày. Ra hồ bơi đi, tôi mang ly ra ngay."
Đạo lý này cũng chỉ có kẻ như Tần Tường Hi mới nghĩ ra.
Trăng hôm nay tròn vành vạnh, tự tin khoe mình dưới mặt hồ bơi trong vắt yên ả. Chung Hàn Hiên hôm nay uống rất nhiều, hắn còn chưa uống xong một ly thì bên kia anh ta đã uống được hai ly.
Có đôi lúc, Chung Hàn Hiên thật sự rất ngưỡng mộ người bạn này. Bởi vì Tần Tường Hi có thể hoàn thành rất tốt vai trò của hắn, làm một người con ngoan ngoãn, luôn luôn làm bố hắn tự hào. Luôn luôn đặt cho mình mục tiêu và lý tưởng sống. Nhưng nếu hỏi anh ta có muốn được như Tần Tường Hi hay không? Thì Chung Hàn Hiên sẽ lắc đầu từ chối. Sống như hắn thật sự quá vất vả.
-"Tường Hi, cậu sống như vậy không thấy mệt mỏi sao?"
Nghe Chung Hàn Hiên hỏi, gương mặt vui vẻ khi nãy của hắn cũng chợt tắt. Tần Tường Hi trầm mặc một lúc, mặc kệ bệnh đau dạ dày của mình mà uống liền hai ly rượu.
-"So với mệt mỏi thì tôi lại muốn sống một cuộc sống theo đúng mong muốn của mình hơn."
Chung Hàn Hiên thở dài, uống thêm một ly rượu.
Bộ dạng bất thường này, nhìn thôi cũng biết họ Chung này có tâm sự. Nếu anh ta chưa vội nói thì hắn cũng không tiện hỏi, cứ thong thả uống rượu cùng anh ta.
-"Cậu đã từng thật sự thích một ai đó chưa vậy?"
Tần Tường Hi tròn mắt nhìn Chung Hàn Hiên, bởi vì ban nãy anh ta uống khá nhiều rượu nên thần thái bây giờ cũng đã ngà ngà say.
-"Khi không lại hỏi vấn đề nhạy cảm này làm gì?"
-"Tâm sự đàn ông với nhau cậu còn ngại à?"
Chung Hàn Hiên trêu.
-"Không ngại, tại sao tôi phải ngại. Chẳng qua là tôi thắc mắc tại sao phải kể cho cậu nghe mà thôi."
Tần Tường Hi thật sự là một người rất khó tìm được bí mật, đằng sau vẻ mặt thân thiện đó tận sâu bên trong lại là một người sống khép kín, mọi chuyện đều giữ riêng cho mình chẳng chịu tâm sự cùng ai và cũng không cần ai san sẻ.
-"Tôi có một bí mật. Không đúng, phải nói là tiếc nuối lớn nhất của tôi."
-"Thôi đi, cậu định kể nó ở đây luôn sao? Nếu muốn kể thì hãy chờ tinh thần thật sự tỉnh táo đã, nhở đâu lại trách tôi lợi dụng lúc say rượu để moi móc bí mật của người khác."
-"Hồi ở Đức cậu từng hỏi... tại sao không thấy tôi qua lại với bất kỳ người phụ nữ nào đúng không?"
Khi còn ở Đức, Tần Tường Hi cũng hay hỏi rằng tại sao không thấy phụ nữ đến tìm Chung Hàn Hiên, và anh ta cũng không hẹn hò hay đơn giản là để mắt bàn đến cô gái nào. Khi đó hắn còn nói đùa, Chung Hàn Hiên chính là đoạn tuyệt hồng trần. Hắn thì khác, mỗi ngày đều có vài cô gái chủ động đến tán tỉnh, làm quen, hắn chẳng mấy để tâm đến. Từ sau khi chia tay mối tình đầu, Tần Tường Hi cũng không tìm đến thêm một người nào nữa. Và cho dù có qua lại, kết quả cũng chỉ có một. Hắn không muốn lãng phí vào những chuyện yêu đương đó.
-"Còn không phải cậu đến từ Lôi Âm tự sao?"
Tần Tường Hi mỉm cười, trêu chọc.
-"Không phải, chính là vì trong lòng tôi đã có người mà tôi luôn mong nhớ"
Nghe đến đây, sắc mặt của hắn cũng đã thay đổi, cơn đau dạ dày âm ỉ cũng tạm thời bị cảm giác này làm cho lu mờ.
Đêm nay, lại là một đêm dài chẳng thể chợp mắt. Tần Tường Hi yên lặng nhìn ra cửa sổ, nơi mảnh trăng non còn đang treo lửng lờ trên ngọn cây tùng, trông cô đơn biết bao.
Không biết Tôn Vũ Kỳ lại gặp phải cú sốc gì, từ sáng đến giờ cứ quấn lấy hắn. Không chỉ mang caffe, đến giờ cơm trưa cũng lẽo đẽo theo sau hắn, còn giúp hắn mang cơm đến.
-"Tần tổng, cơm trưa của anh đây ạ!"
Tần Tường Hi không mấy xa lạ với tâm tình bất thường này của cô, hắn nhận lấy phần cơm trên tay, không quên nói tiếng cảm ơn rồi tập trung thưởng thức bữa ăn có người phục vụ này.
-"Tần tổng, tôi biết anh thích ăn đậu que. Đây này, tôi đã cố tình lấy thật nhiều cho anh đây."
-"Tôn Vũ Kỳ, thôi đủ rồi đó! Cô ngay lúc này thật sự rất đáng sợ cô có biết không?"
Tôn Vũ Kỳ tròn xoe hai mắt nhìn hắn, ngây thơ chẳng hiểu chuyện gì.
-"Tôi đang tận trung báo đáp anh đấy!"
-"Dừng đi, tôi không cần. Cô cứ lo làm tốt công việc của mình là được. Đừng suốt ngày chọc giận tôi, rất cảm ơn!"
Chẳng qua cô chỉ cảm thấy rất biết ơn hắn vì tối hôm đó đã đưa cô về nhà, không ngờ lại bị hắn phê phán.
Phụ nữ đột ngột thay đổi tâm tính thật sự rất đáng sợ, đặc biệt là Tôn Vũ Kỳ lại càng đáng sợ hơn.
-"Hôm đó, tôi đã làm gì anh sao?"
Câu hỏi này phút chốc đã biến Tần Tường Hi từ tâm trạng bình thường sang bất thường. Hắn có chút bối rối khi nhìn vào mắt cô, ngay lập tức đảo nhanh đi nơi khác.
-"Cô làm gì tôi? cô nghĩ tôi còn để yên cho cô ở đây, tiếp tục lãng vãng trước mắt tôi sao?"
Tôn Vũ Kỳ vẫn không chịu dừng lại, dí sát gương mặt gần hơn về phía hắn.
-"Thật sự không có sao? Vậy thái độ của anh suốt mấy ngày qua là sao?"
Tần Tường Hi đưa ngón trỏ chỉ vào trán vô, hành động đẩy cô cách xa bản thân mình một chút, nghiêm túc đáp.
-"Nếu cô còn lèm bèm, thì tôi đuổi việc cô thật đó!"
Tôn Vũ Kỳ cũng đành im lặng, người đàn ông này ngoại trừ việc suốt ngày mang chén cơm của người khác ra uy hiếp thì chẳng còn gì nữa. Nhưng phương án này cực kỳ hiệu quả.
-"Tôi ngồi đây được không?"
Chung Hàn Hiên trên tay mang theo một phần cơm đi đến, hỏi.
-"Đến rồi thì ngồi xuống đi, còn hỏi làm gì?"
Tần Tường Hi đáp.
-"Gì vậy? Khi không lại nổi cáu."
Chung Hàn Hiên ngồi xuống bên cạnh Tôn Vũ Kỳ, gương mặt tò mò hỏi.
-"Anh ta ăn phải thuốc súng đấy, tốt hơn hết trong phạm vi 300 dặm cách xa anh ta ra thì hơn."
Tôn Vũ Kỳ nghiêng người, khẽ giải thích cho Chung Hàn Hiên nghe.
-"Tôn Vũ Kỳ, tôi nghe đấy!"
Cô lập tức buông nhanh đũa, đưa hai tay che miệng.
-"Nhân viên lại đi nói xấu ông chủ còn ra thể thống gì hả?"
Chung Hàn Hiên nhìn cô mỉm cười, nhanh chóng giúp cô giải vay.
-"Vậy thì lỗi một phần cũng ở cậu, nếu không có gì thì chẳng ai thèm nói."
Coi kìa, hai người này đang thể hiện tình cảm cho hắn xem đây mà, bênh vực nhau quá ăn ý rồi đấy!
-"Họ Chung kia, là ai tối qua mặc kệ bệnh tật gi..."
-"Gà sốt chua ngọt, cho cậu đây. Bệnh đau dạ dày của cậu ổn rồi chứ?"
Tôn Vũ Kỳ ngờ nghệch nhìn hai người đàn ông bên cạnh, trong đầu nảy sinh ra vô vàn suy nghĩ bừa bãi, nhưng tính thuyết phục cũng rất cao.
-"Hai người...."
-"Không phải đâu, thật ra hôm qua cậu ấy bị đau dạ dày. Anh mang thuốc và chút thức ăn đến cho cậu ấy."
Tần Tường Hi kinh ngạc nhìn người anh em tốt của mình. Không ngờ Chung Hàn Hiên còn có mặt xấu này.
-"Thuốc á?"
-"Phải, cậu đã đỡ chưa?"
Chung Hàn Hiên thản nhiên đáp.
-"Còn không biết xấu hổ, sao cậu điêu thế?"
-"Tôi đi trước đây, hai người cứ từ từ nói chuyện đi."
Sau khi Tôn Vũ Kỳ rời đi, Chung Hàn Hiên cũng giành lại luôn phần gà vừa nãy rộng lượng nhường cho hắn.
-"Đau dạ dày không nên ăn món này."
-"Cậu biết không ăn được sao còn đẩy nó cho tôi."
-"Cậu đã biết được chuyện gì rồi?"
Chung Hàn Hiên cau mày hỏi.
-"Tôi biết ngay thế nào cũng có chuyện này mà."
Bữa cơm này thật sự phải dừng tại đây, hết Tôn Vũ Kỳ rồi lại đến Chung Hàn Hiên, hắn no rồi.
Tôn Vũ Kỳ cùng Ngô Thiên Tuyết đến một nhà hàng sang trọng, cùng nhau ăn bữa cơm mà Tôn Vũ Kỳ đã hứa hẹn trước đó.
Chỉ đó điều, gọi đồ ăn đầy rẫy ra bàn, người làm khách hài lòng tận hưởng, còn kẻ chiêu đãi lại không động đũa, cứ ngồi ngây người mơ tưởng.
-"Cô không ăn còn thẩn thơ nghĩ lung tung gì thế?"
Thấy cô không đáp, Ngô Thiên Tuyết tiếp tục gọi.
-"Này, Tôn Vũ Kỳ!"
Ngô Thiên Tuyết gọi, cô lúc này mới hoàn hồn.
-"Sao vậy? Cô vừa gọi tôi sao?"
-"Ở đây chỉ có hai người chúng ta, không gọi cô chẳng lẻ gọi ma sao?"
Tôn Vũ Kỳ gật đầu thở dài, dùng đũa gấp thêm vào bát Ngô Thiên Tuyết một chút thức ăn.
-"Ăn nhiều vào, đừng lãng phí."
Ngô Thiên Tuyết không chịu được thái độ này nữa, khó chịu lên tiếng.
-"Ây dô, bà cô của tôi ơi! Cô rốt cuộc bị làm sao vậy? Tần tổng lại gây khó dễ cho cô à?"
-"Đừng nhắc cái tên đó với tôi, tôi còn đang bực anh ta đây này. Tôi đã cất công chuẩn bị chu đáo mọi thứ, anh ta khi không lại xuất hiện. Hớ, đúng là kỳ đà cản mũi."
-"Tôi thấy cô cứ luôn miệng nhắc Tần tổng, Không phải cô thích anh ấy đấy chứ?"
Tôn Vũ Kỳ tròn mắt, nhất thời thẹn quá hóa giận phản đối gay gắt.
-"Tôi thích anh ta? Hớ, tôi cho dù có mù cũng không thích loại người như Tần Tường Hi."
-"Thật sao?"
Ngô Thiên Tuyết dùng ánh mắt đầy ẩn ý tiếp tục dò hỏi.
-"Đương nhiên, tôi mà thích anh ta, thì tôi chính là một con rùa!"
-"Tốt. Nói hay lắm."
Ngô Thiên Tuyết rót cho cô một ly rượu, kèm theo một câu tán thưởng.
-"Tôi chỉ trêu cô thôi. Tần tổng ấy à, cô không phải mẫu người mà anh ấy thích, không phù hợp với anh ấy đâu."
-"Nói vậy là ý gì? Tại sao?"
Tôn Vũ Kỳ tò mò hỏi.
-"Còn tại sao nữa, gu của Tần tổng rất khó đấy. Tôi nói nhé, cô..."
Vừa nói đến đây, Ngô Thiên Tuyết lại nhìn về phía cô, rảo mắt từ trên xuống dưới một lượt, lắc đầu tiếc nuối nói thêm.
-"So với những người phụ nữ kia, thì cô không bằng. Người ta muốn gì có đó, vòng 1, vòng 2, vòng 3 đều quyến rũ chết người. Tôn Vũ Kỳ, cô thua thảm hại!"
Tôn Vũ Kỳ im lặng một lúc suy nghĩ gì đó, rồi không cam lòng bắt lấy cánh tay của Ngô Thiên Tuyết đặt vào vòng 1 của mình.
Ngô Thiên Tuyết có chút giật mình, định thu tay về thì Tôn Vũ Kỳ đã lên tiếng.
-"Thế nào, ổn chứ?"
-"Tiểu Kỳ à, làm vậy khó coi chết được. Cô đúng là điên rồi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]