Đã ba ngày trôi qua tình hình tìm kiếm vẫn không khả quan cho lắm khiến cho mọi người điều bất lực, ai nấy đều đã mệt rã rời đội trưởng đã đưa ra quyết định cuối cùng.
" Chúng ta phải quay về thôi, còn rất nhiều việc cần được xử lý không thể mất thời gian ở lại đây được."
Thời Phúc liền đi đến túm lấy cổ áo của đội trưởng.
" Anh không thể vô trách nhiệm như thế được, vẫn chưa tìm được Phong Lãng sao lại muốn quay về."
Đội trưởng biết Thời Phúc vẫn chưa thoát ra khỏi sự đau thương nên anh ta cũng không trách hành động thô lỗ này của Thời Phúc.
" Cậu bình tĩnh lại đi, chúng ta cần phải nhờ thêm người đến để tiếp tục tìm kiếm, chúng ta không thể tìm kiếm trong vô vọng như thế này được, quay về thôi đừng cố chấp nữa."
Thời Phúc vô cùng tuyệt vọng trước những lời mà đội trưởng nói, anh ấy đau thương vô cùng, nhưng sự thật vẫn là sự thật không thể nào thay đổi Phong Lãng đã thật sự rời bỏ mọi người.
Máy bay trực thăng và lực lượng rời khỏi ngôi làng đã hoang tàn thời đại của Thất Hoàng đã hoàn toàn sụp đổ. Thời Phúc vẫn chìm vào đau thương, anh ấy không biết phải đối mặt với người nhà của Phong Lãng như thế nào, làm sao bọn họ có thể chấp nhận được sự thật tàn khóc này bản thân anh ấy cũng chẳng thể nào tin là Phong Lãng đã hi sinh.
....
Dạo gần đây Thẩm Hi thường hay mệt mỏi trong cơ thể,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phong-vien-xau-so-cua-lao-nhi/2933917/chuong-63.html