“Đợi chút, ngươi gọi Thanh Ca qua đây.”
“Vâng.”
Nàng đứng dậy bước đi thong thả đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, ngước mắtnhìn sao đầy trời đêm, hồi tưởng lại đã tới thời không này hơn một ngànngày lẫn đêm, vẫn cảm giác như là một giấc mộng chưa tỉnh, nhưng nếu đây thật sự là mộng, nàng cũng tình nguyện không cần tỉnh lại, không phảitất cả nơi này để cho nàng nhớ nhung đến cỡ nào, mà nàng không cách nàođối mặt với kết cục tàn nhẫn sau khi tỉnh lại.
“Tham kiến cácchủ, không biết các chủ gọi Thanh Ca đến có gì dặn dò?” Giọng lành lạnhtheo thói quen của Thanh Ca vang lên sau lưng nàng.
Nàng thu hồiđau thương dâng lên nơi đáy lòng, khoảnh khắc khi xoay người, mờ mịttrong mắt đã khôi phục như cũ, vẫn là trong lười biếng lộ ra ba phần mỏi mệt, “Ngươi sinh ra ở Miêu Cương, có biết não tuyết ly nào sinh ra cổthèm ăn?”
“Cổ thèm ăn?” Chân mày Thanh Ca hơi níu, “Khi còn béđúng là Thanh Ca có lần vô tình từng nghe thấy nhóm Tộc trưởng đề cậptới, cổ thèm ăn này cực kỳ hiếm thấy, không phải bởi vì khó bắt tuyếtly, mà cổ này cực kỳ khó có thể chia lìa não tuyết ly, bình thường tuyết ly chết thì cổ chết. Ngay cả may mắn tách cổ và não tuyết ly ra, cổ này cũng sống không lâu, trừ phi có máu trinh mới mẻ nuôi dưỡng.”
“Nếu trúng cổ thèm ăn này có thể có biện pháp giải?” Trong giọng nói của nàng nhàn nhạt như hỏi nhưng không để ý.
“Không có biện pháp giải.” Thanh Ca lắc đầu, “Nếu cổ thèm ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-luoi-co-doc/1565363/quyen-1-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.