“Không.” Ôn Noãncười cười, trong mắt mang theo thói quen lười biếng, “Đời này cho dù còn sống hay đã chết, là người hay quỷ, ta...” Nàng khẽ dừng lại, giọng nói kiên định, “Không thuộc về bất kỳ kẻ nào.”
“Nàng!” Quân HạoThiên bị lời của nàng hoàn toàn chọc giận, vẻ mặt vừa định phát tác,nhịp tim dao động nhiều lần bỗng nhiên dừng lại, vị trí sát lồng ngựchắn truyền tới nhịp tim vững vàng, da thịt bên tai hắn cũng kề với nhiệt độ ấm áp của nàng, bên cổ nàng hô hấp nhè nhẹ ấm áp... Chi tiết vừa rồi do hắn khiếp sợ và điên cuồng đã không lưu ý, giờ phút này theo tiếttấu nhịp đập trái tim phụ họa rót vào trong giác quan của hắn.
Nàng không chết, Hà Nhi nàng không chết, nàng còn sống tốt!
Quân Hạo Thiên giống như buồn cười lại không cười nổi, muốn nói cái gì nhưng cổ họng lại giống như bị mắc kẹt, cuối cùng hắn chỉ có thể ôm ngườitrong ngực chặt hơn, vây hãm nàng sâu hơn trong ngực mình, hận không thể dung nhập nàng vào xương thịt của mình, cũng không cần tách ra
“Doãn Thiên, buông tay.” Ôn Noãn khẽ nhíu mày, sở dĩ nàng không đẩy ra, chẳng qua muốn “Nàng” từ giã xong xuôi với hắn mà thôi, nhưng hiện giờ QuânHạo Thiên vây nàng trong ngực như vậy, để cho nàng rất ghét.
“Không buông.” Quân Họ Thiên vùi mặt trên vai nàng hít sâu một cái, mùi thơmthoang thoảng từ chóp mũi chui vào die end anl eeq uyd onn phổi củahắn, ngay cả trái tim cũng run rẩy lên theo.
Ba năm, ròng rã banăm, thời gian, hơn một ngàn cả ngày lẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-luoi-co-doc/1565362/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.