Editor: Puck
Phượng Dục Minh ngây ngốc, thân thể cứng rắn, bởi vì nàng ôm khóc náo.
Vốn định nói mấy câu khuyên nhủ nàng, nhưng kêu gào ba ngày, giọng nói cũng không chịu nổi một chút kích thích, hắn cũng chỉ có thể chán ngắt lắng tai nghe. Khó khăn lắm tiếng khóc nhỏ lại rồi, hắn mới hắng giọng, khẽ kêu lên: “Ái phi?”
Không có câu trả lời.
Hai cánh tay ôm hắn cũng mềm xuống.
Phượng Dục Minh khe khẽ đẩy, mới phát hiện nàng lại hai mắt nhắm nghiền –– ngủ thiếp đi!
Người lại ngây ngốc một lúc, mới thận trọng bố trí nàng trên giường ngủ, cặp mắt ngây ngốc nhìn nàng chằm chằm. Nhìn một chút, trong đầu lại hiện lên lúc ấy nàng hai mắt nhắm nghiền, mặc cho hắn kêu gọi như thế nào cũng không chịu mở hai mắt ra, mà Thái y cũng một mực chắc chắn rằng nàng đã chết rồi, e sợ mới vừa rồi mỗi một cảnh mình trải qua đều là ảo giác, hắn vội vàng đặt tay dưới mũi nàng dò hơi thở của nàng. Dò rồi, hắn thở phào một hơi, trên mặt hiện lên ý cười.
Chỉ có điều, cười cười, hắn vẫn cảm thấy không ổn, lại đi dò tiếp. Lặp lại như thế vài chục lần, cuối cùng vẫn là cơn buồn ngủ vô tận đánh tới, hắn ngáp hồi lâu, mắt thật sự không mở ra được, mới không nhịn được nhắm mắt lại, ngã bên cạnh nàng, cùng nàng ngủ thiếp đi.
Khi Quý Du Nhiên tỉnh lại, trời đã tối rồi. Phượng Dục Minh bên cạnh vẫn còn thở to ngủ, quần áo trên người cũng không cởi, tóc cũng rối loạn, trên mặt bẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-chuyen-sung-cua-vuong-gia-ngoc/1512315/quyen-2-chuong-8-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.