Vô số vạch đen từ trên trán rớt xuống, khóe miệng và khóe mắt Thái hậu nương nương co rút mãnh liệt.
Quý Du Nhiên không nhìn nổi nữa, lặng lẽ kéo Phượng Dục Minh một cái: “Vương gia, chàng để yên cho Hoàng tổ mẫu nói hết lời đi!”
“Ngay từ đầu Hoàng tổ mẫu nói chính là sai, phía sau nào có thể còn nói đúng nữa? Nếu là sai, vậy tại sao còn phải lãng phí thời gian lãng phí tinh lực đi nói? Chúng ta nghe cũng lãng phí thời gian lãng phí tinh lực như vậy, đây là chịu tội gì? Cuộc đời ngắn ngủi, chúng ta phải nắm chặt thời gian có hạn làm chuyện có ích, đây là Hoàng tổ mẫu dạy bổn Vương đó!” Mở to mắt, Phượng Dục Minh tỏ vẻ thành thật nói.
Ặc...
Quý Du Nhiên không nói. Thái hậu nương nương cũng không nói.
Hai nữ nhân liếc mắt nhìn nhau, cùng thở dài trong lòng.
“Nhưng mà, Vương gia, cho dù như thế nào, chàng cứ lần lượt cắt đứt lời của Hoàng tổ mẫu, đây là không dfienddn lieqiudoon kính trọng Hoàng tổ mẫu.” Hít sâu một hơi, Quý Du Nhiên trầm giọng nói.
Phượng Dục Minh bẹt bẹt miệng, từ từ cọ đến bên cạnh Thái hậu: “Nhi thần biết sai rồi, xin Hoàng tổ mẫu bao dung.” Nhưng ngay sau đó, hắn lại ngẩng đầu lên, “Nhưng mà, ái phi nàng chính là không sai! Hoàng tổ mẫu ngài vì sao cứ muốn nói nàng có lỗi?”
“Ai gia không có... Haizz!” Thái hậu nương nương cũng nhức đầu. Nhìn hai mắt lóe sáng đến quá đáng kia đầu lão nhân gia bà đau đến sợ. Sao bà lại không biết, đứa nhỏ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-chuyen-sung-cua-vuong-gia-ngoc/1512260/quyen-1-chuong-62-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.