Bất lực thu lại khuôn mặt tươi cười, Thái tử đưa tay về phía nàng: “Đi theo ta đi!”
“Không cần, ngươi đi phía trước, ta theo là được.” Quý Du Nhiên bỏ mặc cũng không bỏ mặc hắn, lạnh giọng từ chối.
Cứ luôn bị nàng đả kích, thể diện của Thái tử vô cùng không nhịn được. Nhưng trong núi hoang đồng vắng, quay mắt về phía nữ nhân đã từng dụng tâm rất sâu với hắn, bây giờ hắn vẫn luôn ngày nhớ đêm mong, hắn lại không hạ được quyết tâm. Nên yên lặng xoay đầu đi, vung gậy gộc đi lên phía trước. Vừa đi, hắn vừa còn dùng tay tạo dấu hiệu giống nhau trong tảng đá trên vách đá dựng đứng trước mắt.
Không thể không thừa nhận, năng lực sinh tồn ngoài nơi hoang dã của nam nhân này mạnh hơn nàng nhiều. Im lặng theo sau lưng hắn, mặc dù trong lòng Quý Du Nhiên còn không quá cao hứng, nhưng hiểu được dưới tình cảnh này, người mà nàng có khả năng dựa vào cũng chỉ có một mình hắn.
Dưới sự dẫn dắt của Thái tử, hai người đi ra khỏi khe núi nhỏ hẹp, đi lên một con đường nhỏ đầy cỏ xanh cao đến gối. Càng đi về phía trước, đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách – hắn rõ ràng thật sự dẫn nàng đi đến bờ sông!
Còn chưa tới đợt lũ định kỳ, hơn phân nửa lòng sông đều lộ ra. Trên bờ sông đá loạn rải đất, lại không có bao nhiêu cỏ cây.
Mặt trời đã chạm vào đường chân trời, chỉ có dư âm vàng óng ánh rơi vãi xuống, miễn cưỡng chiếu sáng đường die nda nle equ ydo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-chuyen-sung-cua-vuong-gia-ngoc/1512229/quyen-1-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.