Mặc dù đã là mùa hè, nhưng bên Ly Sơn vẫn ấm áp như mùa xuân. Thêm với không khí ẩm ướt, cỏ cây trong núi thường rất xum xuê.
Lúc này trên sườn núi cũng đầy cỏ dại mềm mại rậm rạp, đại khái cao ngang bắp chân, cỏ dại ngay ngắn đổ rạp trên sườn núi, giống như một thang trượt, chân người ở phía trên vốn đứng không vững. Chân Quý Du Nhiên vừa dính vào, thì không kiềm chế được không ngừng trượt xuống.
Không mất nhiều thời gian, hai người bọn họ đã cùng trượt đến đáy dốc.
May mà đáy dốc cũng đầy cỏ xanh thật dài thật dày, Quý Du Nhiên không té đau. Vội vàng bò dậy vỗ vỗ cỏ dại trên người, nàng ngẩng đầu nhìn lên trên, phát hiện dốc nhỏ này lại cao đến không nhìn thấy đỉnh. Lại nhìn chu vi: Trước mặt đều là một mảnh xanh lá mạ, núi xanh liên miên chập chùng, trên núi có vô số cây cổ thụ che trời dày đặc đan xen, bốn bề xung quanh chỗ nàng ngã xuống cũng đều rậm rạp các loại cỏ cây không nhận ra, từng đóa hoa nhỏ làm đẹp giữa màu xanh lá cây, đón gió phấp phới, sức sống dồi dào.
Hoàn toàn cách xa chỗ người ở, đưa mắt nhìn không thấy nửa bóng người. Nơi xa cây cối dày đặc, trên đầu không nhìn thấy ánh mặt trời. Tiếng chim chóc kêu hót tiếng nọ chồng lên tiếng kia, trong nơi khe núi yên tĩnh lộ ra cực kỳ dọa người, chỉ nghe thôi đã thấy sợ hãi.
Quý Du Nhiên chịu hết nổi run lên, theo bản năng ôm lấy cánh tay.
“Du Nhiên, đừng sợ, có ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-chuyen-sung-cua-vuong-gia-ngoc/1512227/quyen-1-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.