(*) Gừng trong gừng càng già càng cay
Phượng Dục Minh nói lời giữ lời, thật sự cứ thế ôm nàng, vẫn luôn ôm, ôm...
Cuối cùng, Quý Du Nhiên ngồi đến chân đã tê rần, chịu hết nổi nhẹ nhàng nhúc nhích: “Vương gia?”
“Khò khò khò... Khò khò...” Tiếng ngáy nhẹ truyền đến.
Hai tay vòng trên eo cuối cùng buông lỏng rồi, dung nhan ngọt ngào khi ngủ của Phượng Dục Minh hiện ra trước mắt nàng.
Chỉ một thoáng, một vạn đầu thần thú đang gào thét trong lòng nàng, trong lòng Quý Du Nhiên đã có ý nện chết hắn – trứng thúi, buồn ngủ sao không nói sớm! Coi nàng như gối đầu là có ý tứ gì? Làm hại nàng còn vắt hết óc suy nghĩ kỹ nhiều lời an ủi hắn, kết quả, kết quả một câu không có công dụng!
Ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, hai người Lục Ý và Thải Bình đang chờ bên ngoài.
Vội vàng gọi hai nàng vào, ba chân bốn cẳng chuyển người nằm yên trên giường.
Đứng ở đầu giường, mắt thấy Thái Bình quen cửa quen nẻo cởi vớ giày, kéo chăn lên đắp kín cho hắn, nhất cử nhất động thuần thục tiêu chuẩn, đúng theo lời nàng ta nói, nàng ta đều biết làm tất cả công việc của nô tỳ, hơn nữa làm rất tốt.
Nhưng mà, Quý Du Nhiên chính là die nd da nl e q uu ydo n cảm thấy có điểm bất thường, cảm giác nàng ta không đơn giản như vậy. Nhất là, mười ngày vừa rồi, chín người kia luôn tìm kiếm đủ mọi cơ hội lộ diện trước mặt Phượng Dục Minh, còn nàng ta thì sao? Từ sáng đến tối đều theo bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-chuyen-sung-cua-vuong-gia-ngoc/1512219/quyen-1-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.