Không bao lâu, thái y đến.
Bắt mạch cho nàng xong, chỉ nói đã bị kinh sợ, thân thể không đáng lo ngại, kê một đơn an tâm tĩnh khí rồi rời đi.
“Ái phi, ái phi!” Chân trước Thái y vừa đi, chân sau Phượng Dục Minh nghe được tin tức đã chạy đến, bụi đất trên người còn chưa được phủi sạch sẽ, “Ái phi, nàng thế nào? Nghe nói có người đụng nàng đúng không? Là ai? Nàng nói cho bổn Vương, bổn Vương đánh hắn giúp nàng!”
Thật đúng là... Là miệng ai lớn như vậy, truyền tin tức cho hắn nhanh như thế? Quý Du Nhiên nhíu mày, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa.
Phượng Dục Minh thầm hiểu trong lòng, lập tức đứng dậy, khí phách hùng dũng oai vệ hiên ngang chạy ra bên ngoài, một cước hung hăng đạp lên nam tử đứng ở ngưỡng cửa! Thế còn chưa đủ, lại dùng lực giẫm lên mấy cước, trong miệng hét lớn: “Xem từ nay về sau ngươi còn dám đụng vào ái phi của bổn Vương nữa không! Bổn Vương đánh chết ngươi!”
“Trời ơi! Nhị Hoàng đệ, đệ đánh lầm người!” Thấy thế, nụ cười của Ninh Vương phi trắng bệch, liên tục không ngừng lớn tiếng kêu lên.
Nhưng Phượng Dục Minh vốn không nghe, tiếp tục tăng quyền cước với hắn.
Người làm khác trong Vương phủ đương nhiên cũng chỉ có thể nhìn, ngàn vạn lần không dám động thủ với đường đường là Vương gia.
Chờ hắn đánh đối phương hơn mười lần, Quý Du Nhiên mới ‘đột nhiên tỉnh ra’, ‘vội vàng’ bò xuống giường kéo hắn: “Vương gia, chàng nghĩ sai rồi, hắn không đụng đến ta!”
“Không có sao?” Lúc này Phượng Dục Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-chuyen-sung-cua-vuong-gia-ngoc/1512209/quyen-1-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.