Dẹp loạn một trận sóng gió, nhưng dường như mặt nước trong lòng Quý Du Nhiên vẫn bành trướng không thôi.
Không ngờ, nàng thật sự không nghĩ đến, mới sáng sớm đã xảy ra chuyện như vậy, rõ ràng để cho nàng gặp gỡ hắn!
Sớm biết thế, kiếp trước nàng sẽ không bực bội cùng đám nữ nhân kia ở chỗ đó, bước ra trước, nói không chừng nàng sẽ gặp được người có đôi mắt hẹp dài cực kỳ giống ca ca mình!
Nói không chừng, bởi vì gặp gỡ nàng, nàng sẽ không tự trách mình như vậy, vò đã mẻ lại sứt, tiếp đến... Haizzz, thôi.
Một cơn ác mộng, nghĩ lại mà kinh, không nghĩ cũng được.
“Nhị đệ muội, đến đây, muội xem!”
Đột nhiên nghe thấy Ninh Vương phi khẽ gọi, nhìn theo phương hướng nàng ấy chỉ, Quý Du Nhiên thấy một biển hoa mẫu đơn khổng lồ ngay trước mắt.
Bước sang bên trái, ước chừng rộng khoảng một mẫu đất, bên trong gieo trồng chỉnh tề trên trăm gốc hoa mẫu đơn.
Đúng tiết cuối xuân đầu hạ, hoa mẫu đơn tranh nhau đua nở, đẹp không sao tả xiết.
Mặc dù đã không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng Quý Du Nhiên vẫn không chịu nổi mà chìm đắm say mê.
“Đẹp quá!” Chịu hết nổi than ra tiếng, nàng đi lên phía trước vài bước, nâng một đóa hoa mềm mại lên nhìn, lòng tràn đầy vui mừng không hề che giấu.
“Đại Hoàng tẩu thật lợi lại, không chỉ xinh đẹp, ngay cả hoa cũng đẹp như vậy, muội thật sự bội phục tẩu!”
“Nhị đệ muội nói chi vậy. Nếu muội thích, ta đưa muội vài gốc.” Ninh Vương phi nhẹ nhàng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-chuyen-sung-cua-vuong-gia-ngoc/1512208/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.