Nói đến Thái hậu nương nương, nụ cười trên mặt Phượng Dục Minh chợt thu lại, tay cầm đũa cũng vô lực rũ xuống.
“Ái phi.” Giọng nói cũng lo lắng.
“Vương gia, sao vậy?”
“Hôm nay có phải bổn Vương làm việc gì sai không? Lúc đi, dáng vẻ Hoàng tổ mẫu thật đau lòng.”
Giờ mới nhớ tới sao? “Đúng vậy!” Quý Du Nhiên không chút do dự gật đầu, “Lúc ấy hình như ta còn thấy trong mắt Hoàng tổ mẫu có lệ sáng ngời!”
Phượng Dục Minh lập tức suy sụp, trong mắt thoáng hiện lo lắng, vọt một cái đứng dậy: “Vậy phải làm thế nào? Ta vốn không định làm vậy với Hoàng tổ mẫu!”
“Nam tử hán đại trượng phu, nói chính là nói rồi, làm chính là làm rồi, còn có thể làm sao?” Quý Du Nhiên thản nhiên nói.
Phượng Dục Minh giống như bị đả kích, thân thể cứng ngắc như cọc gỗ. Một trận gió thổi qua, hắn lắc lư theo mấy cái. Sau đó, nước mắt trong suốt lập tức chiếm hết hốc mắt hắn, miệng méo xẹo, lỗ mũi hít hít, mặc dù không khóc, nhưng Quý Du Nhiên tình nguyện thà để hắn khóc còn dễ chịu hơn bây giờ.
Haizzz!
Thở dài, rồi cũng đứng dậy: “Nếu đã làm rồi, vậy thì không cần nghĩ nữa. Cùng lắm thì ngày mai chúng ta die enda nle equu ydo nn lại đi Hoàng cung, tự mình nhận sai với Hoàng tổ mẫu là được.”
“Có thể không? Hoàng tổ mẫu sẽ tha thứ cho bổn Vương sao?” Nước mắt chuyển động, mắt thấy sẽ rơi xuống, trong giọng nói của Phượng Dục Minh cũng mang theo chút nghẹn ngào.
“Cái này ta phải xem tâm tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-chuyen-sung-cua-vuong-gia-ngoc/1512199/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.