Chờ đến khi trở lại Vương phủ, Quý Du Nhiên vẫn còn chưa phản ứng kịp.
Cứ như vậy, tất cả đều kết thúc? Không có? Không có Quý Du Dung khóc sướt mướt, không có Thái hậu nương nương bất đắc dĩ trách cứ, lại không có ai mạnh mẽ ép nàng cúi đầu nhận sai với Thái tử phi, thậm chí nàng cũng chỉ quỳ tượng trưng ở đó, đã bị hắn kéo về! Đã từng là cơn ác mộng không tái diễn, cách đối phó mà nàng suy nghĩ thật lâu đã không có chút công dụng nào.
Tất cả trước mắt, hoàn toàn khác đời trước trong trí nhớ!
“Hừ! Hừ hừ! Hừm hừm hừ!”
Âm thanh gì? Dần hồi hồn, Quý Du Nhiên phát hiện cằm Phượng Dục Minh vểnh cao, cặp mắt trừng trừng, môi mím thật chặt, đang thở phì phò trừng mắt nhìn nàng. Vì vậy trong lòng khó hiểu: “Vương gia, chàng sao vậy?”
“Nàng... Nàng là người xấu!” Nghe nói thế, đầu tiên Phượng Dục Minh sững sờ, sau đó miệng méo xẹo, hai hạt châu dieendaanleequuydonn trong sáng lại đang đang dao động trong hốc mắt, “Bổn Vương khổ sở cứu nàng từ trong Hoàng cung trở về, đói bụng chịu không được, nàng lại còn như vậy, nhìn cũng không nhìn bổn Vương một cái! Nàng xấu lắm xấu lắm!”
Ặc... Thì ra là như vậy.
Nhìn dáng vẻ vừa uất ức vừa buồn bực của hắn, tại sao trong lòng nàng lại cảm thấy hết sức vui mừng đây?
Quý Du Nhiên vội vàng nói: “Vương gia bớt giận, cận thân biết hôm nay chàng cực khổ, vừa rồi vẫn đang nghĩ nên cảm tạ chàng như thế nào cho phải!”
“Có thật không? Vậy bổn Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-chuyen-sung-cua-vuong-gia-ngoc/1512198/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.