Lại ngủ đến đắc ý, khi tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã lên cao.
Cuối cùng Phượng Dục Minh đã ngủ đủ, đôi mắt xoay chuyển lộ ra tinh thần. Lúc này, Hoàng cung đã phái người tới thúc giục không dưới ba lượt rồi. Nghe nói như thế, Quý Du Nhiên chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, vẫn chậm rãi thay quần áo chải đầu trong ánh mắt lo lắng của đám người Bình công công.
Ngồi trước bàn trang điểm, nhìn Lục Ý cầm một cây trâm vàng định cài lên búi tóc nàng, Quý Du Nhiên đè tay nàng ấy lại. “Từ từ.”
Lục Ý sửng sốt: “Vương phi?”
“Bỏ mấy thứ này xuống cho ta, đổi thành bạc. Mấy xiêm áo có nhiều màu sắc kia cũng không cần lấy ra, tìm bộ màu trắng thay cho ta là được.”
“Vương phi, vậy sao được? Hôm nay ngài phải đi ra mắt Hoàng thượng Thái hậu!” Lục Ý vội vàng nói, Lý ma ma cũng vội vàng chạy tới, “Vương phi, bây giờ không phải là lúc cáu kỉnh. Trong lòng ngài có gì không sảng khoái, chờ ra khỏi Hoàng cung rồi nói được không?”
Chờ ra khỏi Hoàng cung, nàng còn cần gì phải phát tiết? Ánh mắt Quý Du Nhiên lạnh lẽo: “Lục Ý, làm theo lời ta.”
“Vâng.” Mặc dù không sáng tỏ, nhưng lời tiểu thư nói là tất cả, Lục Ý ngoan ngoãn bỏ mấy đồ vàng ngọc xuống, tìm một bộ trang sức bằng bạc thay cho nàng. Bình công công và Lý ma ma nhìn trong mắt, lại chỉ có thể trợn mắt.
Đợi thu xếp xong, soi gương nhìn chung quanh hết sức hài lòng, Quý Du Nhiên đứng dậy nhìn Phượng Dục Minh đang ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-chuyen-sung-cua-vuong-gia-ngoc/1512184/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.