Chương trước
Chương sau
Editor: Minus Homiee
Tiếng chuông nhà thờ vang lên, các lớp học tràn ra các sinh viên mặc áo choàng màu đen.
Như thường lệ anh bước ra khỏi lớp học, hôm nay trời nắng đẹp, ngoài phòng ánh mặt trời chan hoà.
“Nhan Chúc Minh.” Có người gọi tên anh, khi anh quay đầu lại, có một vài chàng trai cầm quyển Kinh thánh trên tay đi về phía anh.
“Vừa rồi thầy giáo nói, tôi không hiểu lắm, muốn hỏi cậu một chút…”
“Được.” Anh mở cuốn sách của mình ra, cố gắng giải thích với họ, sau đó phía trước nhóm người phát ra tiếng ‘bíp’.
Anh nhìn theo âm thanh, không nhìn thấy được phía trước đang xảy ra chuyện gì, chỉ thấy một người bạn cùng lớp từ đó đi tới.
“Hôm nay làm sao thế, trường học náo nhiệt như vậy?” Người bên cạnh Nhan Chúc Minh hỏi người đang đi tới.
Người bạn cùng lớp trả lời: “Có người ở bên ngoài trường học, tôi cũng không biết tìm ai mà lại lái một chiếc Ferrari màu đỏ.”
“Ồ, trường chúng ta mà cũng sẽ có người đến sao?”
“Đúng vậy, không biết hôm nay là ngày gì.”
Anh bước tới, người đàn ông bấm còi chiếc xe thể thao, làm cho hắn giống như xuất thân từ gia đình giàu có.
Cố Đông Lai tựa vào xe thể thao, xung quanh có một đám học sinh mặc đồng phục màu đen vây quanh xe thể thao của anh sờ tới sờ lui, nhóm thanh niên vốn nên hầu hạ Thượng Đế này lại biểu hiện sự thích thú đối với chiếc xe thể thao.
Hắn chỉ mặc áo sơ mi lụa và quần tây đứng ở nơi đó, một chút cũng không có bộ dáng vân đạm phong khinh của nhân vật chính trong tiểu thuyết, nhưng Nhan Chúc Minh lại thấy sự hào hứng của các bạn học.
Cố Đông Lai nhìn thấy anh thì vội vàng nhìn qua, ánh mắt bốn phía đều đổ dồn về phía anh, Nhan Chúc Minh theo bản năng đi về phía trước, làm bộ như không quen biết với hắn.
Hắn đuổi theo.
Đó là một con hẻm hẹp.
Hắn bước tới giữ chặt tay anh, thiếu niên dừng bước. Ánh mặt trời hắt vào mặt anh, anh hơi cúi đầu chờ hắn đi tới, hắn thì lại do dự chỉ nắm tay anh không chịu buông.
Nhan Chúc Minh mới đi tới hôn hắn, lúc đầu chỉ là hôn nhẹ, sau đó từ từ trở nên nặng nề, anh đẩy hắn vào tường, kỹ thuật hôn của anh rất vụng về, không có chút kỹ xảo gì, nhưng lại cuồng nhiệt, giống như thời tiết này, nhiệt tình ngất trời. Ở đây không có ai đến gần, chỉ có tiếng bước chân đi ngang qua, tiếng chuông nhà thờ lại vang lên vài tiếng là tiếng chuông vào lớp.
Cố Đông Lai buông Nhan Chúc Minh ra, hắn nói: “Em có biết em đang làm gì không? ”
Nhan Chúc Minh cúi đầu không nói gì, sau đó anh đột nhiên ngẩng đầu hôn người đàn ông.
Anh trả lời, “Em nghĩ là em biết.” ”
Cố Đông Lai vừa hôn vừa trả lời anh: “Sao em dám ngông cuồng như vậy.”
Sau đó, Cố Đông Lai được đưa đến ký túc xá của Nhan Chúc Minh.
Không nói lấy lời nhảm nhí dư thừa nào, Cố Đông Lai kéo quần áo của Nhan Chúc Minh ra, hai người nhanh chóng quấn lấy nhau. Rất khó nói là ai chủ động hơn hay cả hai người đều mê muội mà cùng rơi vào tình cảnh này. Trước khi Nhan Chúc Minh gặp Cố Đông Lai, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm một điều ngông cuồng như vậy.
Nhan Chúc Minh không ngượng ngùng nhút nhát như Cố Đông Lai nghĩ, ngược lại thân thể lớn mật ngồi trên người hắn, theo ánh mắt Cố Đông Lai mà nói, bây giờ Nhan Chúc Minh như một con thú nhỏ đói khát. Anh cứ ở tư thế này mà hôn người đàn ông, Cố Đông Lai cũng không chịu yếu thế, hắn đưa tay giữ chặt cổ con thú nhỏ này, không cho thiếu niên nắm quyền chủ động, Nhan Chúc Minh bị kiềm chế, có hơi không vui trừng mắt nhìn người đàn ông, hắn chỉ nhếch khóe miệng, vươn đầu lưỡi lên cổ thiếu niên mà hôn lên.
Người đàn ông dùng hai tay vuốt ve bờ mông bóng loáng trắng mịn của thiếu niên. Sau đó thừa dịp thiếu niên trên người hắn không chú ý, mà đặt vào một ngón tay, Cố Đông Lai không vội, chỉ vào một ngón, hắn thấy Nhan Chúc Minh không có chuyện gì mới chậm rãi thêm vào, cho đến khi hắn bỏ vào ba ngón tay, hắn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Nhan Chúc Minh, làn da trắng nõn của thiếu niên hơi phiếm hồng, anh cắn môi dưới phát ra âm thanh trầm trầm. Bên trong Nhan Chúc Minh rất nóng, đầu ngón tay bên trong cũng rất ấm, hắn nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên, tự nhiên mà tăng nhanh động tác tay một chút.
Nhan Chúc Minh có chút không chịu nổi mà phát ra tiếng rên lớn hơn.
Cố Đông Lai thấy thiếu niên như vậy, liền cười nhạo anh nói: “Em tiết kiệm chút sức lực đi, anh còn chưa có làm gì đâu đấy. ”
Nhan Chúc Minh không thèm để ý tới người đàn ông, tự dịch mông qua, ngón tay Cố Đông Lai từ trong cơ thể anh rút ra, anh nhìn thấy trên đầu ngón tay còn dính chất lỏng màu trắng. Cố Đông Lai thấy anh như vậy lại tưởng mình nói nặng lời, Nhan Chúc Minh không chịu, tuy rằng hắn có hơi tức giận, nhưng cũng không thể gánh chịu tội danh “cường nhân cưỡng bức”.
Chỉ là hắn không ngờ tới, hành động tiếp theo của Nhan Chúc Minh lại là ngồi xuống vị trí kia.
Anh đau đến đỏ mặt, Cố Đông Lai lấy tay đỡ anh, lại bị anh dùng tay đẩy ra. Khóe mắt thiếu niên ngấn nước, lại không để ý liêm sỉ mà tự mình luận động.
Người đàn ông bướng bỉnh cứng đầu của anh đều nhìn thấy.
Hắn mỉm cười mà vươn tay vuốt ve gò má thiếu niên, mang theo ý cười, mở miệng nói: “Mau dừng lại đi, em không sợ em chảy máu thì thôi, nhưng anh sợ em sẽ làm gãy anh mất. ”
Nhan Chúc Minh đau đến chết lặng, thấy người đàn ông mở miệng nói như vậy, cũng không muốn manh động nữa, đang muốn chậm rãi lấy vật nam tính kia ra, di chuyển vài cái vẫn không rút ra được.
Anh luống cuống, sẽ không ra ngoài được à, nếu cả đời cứ làm vậy thì sao? Lần đầu tiên Nhan Chúc Minh sợ hãi và lo lắng như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.