Editor: Minus Homiee
Ngày đó, Nhan Chúc Minh đi tìm Triệu Phàm.
Trời rất nóng, hai người đứng trong sân nói chuyện phiếm.
“Gần đây cậu có gặp Cố Đông Lai không?” Triệu Phàm hỏi Nhan Chúc Minh.
Nhan Chúc Minh giảo hoạt hỏi lại cậu: “Tại sao cậu lại đột nhiên nhắc tới anh ta? ”
Triệu Phàm cố ý trả lời: “Tôi nhớ anh ta. ”
Nhan Chúc Minh cũng không tức giận, anh chỉ cười cười vài tiếng, hỏi: “Sao lại đổi ý rồi? ”
“Đúng vậy, ở bên hắn nhiều năm như vậy nên tôi muốn đổi khẩu vị.”
“Không cần tiểu thịt tươi mà lại thích đại thúc, khẩu vị nặng thật đó.”
“Anh ta lớn lên đẹp trai không.”
“Có thể liêm sỉ chút không vậy?”
“Liêm sỉ là gì vậy? Từ khi sinh ra, tôi chưa từng được thấy.” Triệu Phàm nói: “Đúng rồi, tôi nghe Hạ Nghiên nói Cố Đông Lai đã trở lại. ”
“Ừ.” Anh cúi đầu đáp một tiếng.
“Ừ gì đấy? Phản ứng của cậu là thế này à? ”
“Cậu muốn tôi phản ứng thế nào?” Vẻ mặt Nhan Chúc Minh bất đắc dĩ hỏi ngược lại cậu.
“Hạnh phúc hay đau đớn? Tóm lại phải có chút phản ứng chứ?” Triệu Phàm vỗ vỗ bả vai anh nói: “Cậu có biết vẻ mặt lạnh lùng của cậu chính là thứ làm người ta tổn thương nhất không.”
“Người bị đau cũng không phải là cậu, sao vậy, cậu đau lòng à?”
“Ha ha, lời này nghe thì bình thường mà cũng thật mỉa mai.” Triệu Phàm cười to vỗ vai thiếu niên.
Nhan Chúc Minh nói: “Cậu bị bệnh thần kinh à, bị người ta mỉa mai mà còn vui như vậy. ”
Triệu Phàm nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-nhu-thieu-dot/1084242/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.