Biển xanh bao la, từng đợt sóng vỗ về bờ cát trắng. Góc trời yên tĩnh, mùi chai và hơi thở mặn mòi từ biển cả, tất cả mang đến sự thanh bình yên ả chốn làng chài này.
A Nhiên mặt mày tươi tỉnh, cô cầm con cá vừa to vừa tròn chạy nhanh về nhà. Mẹ cô hãy còn sau bếp, bà cặm cụi nấu bữa cơm trưa. A Phát loay hoay lũ chó con, chúng nghịch phá khắp các luống rau xanh.
Với tay lấy ly nước để gần đầu giường, cảm giác cơ thể bừng tỉnh trở lại, một người vừa hồi phục sẽ làm gì tiếp theo?
- Ơ...
A Nhiên ấp úng, cô bé đứng sững sờ. Mắt nhìn chàng trai đang bước ra ngoài bậc cửa, tim cô đập nhanh liên hồi.
Vẫn nụ cười dễ mến như mọi khi, khoảnh khắc khiến trái tim thiếu nữ rung động, anh chàng đó gật đầu cảm ơn sâu sắc. Mẹ A Nhiên vừa quay lên nhà, bà nhướng nhẹ đôi mày. Có lẽ chàng trai chuẩn bị ra đi, trông anh ta khá hơn trước nhiều.
- Cậu đi hôm nay sao? - Mẹ A Nhiên đặt ấm nước sôi xuống đất. Bà hỏi bằng chất giọng của dân miền biển.
- Cảm ơn bác và hai em đã giúp đỡ, không biết báo đáp gia đình như thế nào. Nếu có khó khăn gì xin cứ nói ra, tôi sẽ làm hết mình.
A Nhiên mím môi, cô bé níu tay mẹ. Bà ấy lắc đầu, nói khẽ:
- Nên làm thôi, cậu đừng ngại. Hôm nay, có một chiếc tàu về đất liền. Tôi có thể nói họ cho cậu đi nhờ!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-nhat-lung-troi/2545328/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.