Vạt nắng tinh khôi xuyên qua tấm rèm thưa màu vàng nhạt. Đâu đó văng vẳng tiếng vĩ cầm ai kéo vang ngoài đầu ngõ. Ngạn Thư một mình lặng lẽ cầm chiếc áo sơ mi mà Mạn Kỳ thích nhất. Hơi ấm của anh ấy như vẫn còn lưu giữ trong đây. Cảm giác mãi xót xa, không gì diễn tả được.
Cô thấy đau. Đau lắm!
Nơi trái tim bé bỏng dại khờ thuở mới yêu nhau. Phải chăng tình yêu chỉ đẹp khi còn dang dở? Đời mất vui khi đã vẹn câu thề.
Nhìn ngôi nhà mà cô từng cho rằng mất đi nhựa sống. Nỗi trống vắng, quạnh hiu khiến cõi lòng phụ nữ đắng cay. Sao cô chấp nhận được việc anh mất tích như thế này?
Lẽ ra chúng ta đang có phút giây hạnh phúc. Là do em mang điềm xấu đến cho anh...
Bốn bức tường lặng yên ảo não. Chiếc điện thoại bỗng sáng màn hình. Số máy rất lạ, cô đắn đo rồi ấn nút nghe.
Thông qua cửa kính ô tô, Jim không khỏi thắc mắc khi thấy Ngạn Thư vội vã đi ra ngoài. Lý trí mách bảo, Jim nhanh chóng bám theo sau.
Ngạn Thư lái xe tốc độ cao. Cô ấy khiến Jim kinh ngạc thật sự. Biết em họ từ nhỏ, chưa bao giờ anh nghĩ cô có luôn khả năng này.
Con đường phía trước hướng về phía bến cảng. Lẽ nào con bé tìm được manh mối mới?
Jim cố theo sát em họ, hình như anh chưa hiểu bản thân mình muốn gì. Chỉ là một cảm xúc vụt qua. Nó cuốn anh vào vòng xoáy điên cuồng.
Két!!!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-nhat-lung-troi/2545326/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.