Tủm!!!
Lại là nước, và lần này mình vẫn chưa biết bơi. Chẳng lẽ lần này chết thật rồi sao...không...có lẽ sẽ trở về được thì sao. Mình sắp trở về rồi sao...
Nàng cứ vậy mà rơi xuống, cứ vậy mà chết đi sao. Trong khoảnh khắc cận kề cái chết này. Nàng lại không ngừng suy nghĩ. Những hình ảnh hiện giờ trong đầu nàng, không còn đội trưởng Hàn Tư lâm nữa. Mà lại là một hình ảnh khá quen thuộc khác. Nàng mơ hồ nhìn thấy hình bóng của chàng.
Lần này, là huynh tới cứu ta sao? Thật tốt...
\(Nàng dần dần lịm đi\).
Cùng lúc đó phía của chàng: Chàng không hề hay biết, về việc nàng đã mất tích.
"Nha đầu...nhìn xem, thỏ con này cho nàng"
Chàng nói trong sự vui vẻ, quay đầu lại nhìn nàng. Chàng sửng sốt, khi không thấy sự hiện diện của nàng. Chàng ngay lập tức mất đi sự bình tĩnh, chàng quát:
"Nha đầu? Các ngươi ai thấy được nàng"
Mọi người nghe xong thì sững người, ai nấy đều lắc đầu. Tỏ ý không biết...
"Còn đứng đó, mau đi tìm nàng cho ta. Không tìm được, các ngươi cũng đừng quay về đây nữa"
Họ nghe xong, tức tốc phi ngựa. Tản ra xung quanh, tìm kiếm. Sự việc kinh động, đến rất nhiều người. Các vị Vương gia ai nấy đều lo lắng, hợp lực cùng tìm nàng.
Tì nữ của Dư Ninh quận chúa, khóc lóc chạy đến nói với Đinh Nhất:
"Đinh thị vệ, tiểu thư của chúng ta mất tích rồi. Người đã đi rất lâu, nhưng vẫn chưa trở về"
Đinh Nhất nghe được thì vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-la-cua-bon-vuong-ta/2241483/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.