Nàng hét lên vì giật mình, quay lại quát:
"Á...ôi mẹ, huynh là ma sao. Đi không tiếng động, doạ chết con tim bé nhỏ của ta rồi"
Chàng bước đến áp sát lấy nàng, dùng tay nâng cằm nàng lên. Nói:
"Vậy con tim bé nhỏ này của nàng, chẳng hay đã thuộc về bổn vương"
Nàng gạt tay, ánh mắt né tránh:
"Huynh có khùng không? Tim của ta sao thuộc về huynh được"
Chàng nói giọng khiêu khích:
"Vậy sao, có phải là nàng đang ghen. Nàng thích bổn vương?"
Nghe xong câu đó, mắt nàng chớp liên tục, lắp bắp phản biện.
"Ai...ai, đang ghen chứ...ai...ai thích huynh. Đồ mặt dày, ta còn có chuyện phải làm..."
Nói dứt câu, nàng ba chân bốn cẳng vắt lên cổ mà chạy. Chàng đứng ngơ ra một lúc, ngầm hiểu được. Thì không kìm được cảm xúc, mà phì cười:
"Phì...nàng ấy là đang xấu hổ sao. Cũng đáng yêu lắm chứ"
Lúc sau, đến giờ tưới cây cảnh. Đinh quản gia sốc nặng, khi đám cây ông ngày đêm chăm sóc. Nay...
"Ôi a...cái cây này sao vậy, không đâu lại trần trụi thế này. Là ai đã bắt nạt ngươi, mau nói ta nghe đi?
Hu...hu...công sức bấy lâu nay của lão..."
Hai ngày sau...
Hoàng đế khởi hành, đem theo đó là một đội quân tinh nhuệ, khí thế hùng hậu. Và mỹ nữ chất đầy kiệu, cùng với đó là các Vương gia và tướng sĩ. Họ khởi hành đi suốt nửa tháng, đến một thảo nguyên xanh tươi. Họ dựng lều, đóng quân ở đây. Và bắt đầu công cuộc đi săn bắt các em thú dữ, thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-la-cua-bon-vuong-ta/2241484/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.