"Lúc đó...ta, ta chỉ nghe thấy có tiếng kêu của Triệu cô nương. Còn về sau, ta không biết gì nữa"
Đinh Nhất cố gặng hỏi:
"Vậy muội nói có lỗi là sao?"
"\-Là...là vì, ta nghe thấy giọng của cô ấy nhỏ dần...nhỏ dần ở phía vực thẳm đằng kia. Ta...là ta không cứu được cô ấy, là lỗi của ta"
Nhất nhanh chóng ra lệnh cho các thị vệ khác:
"Muội nói sao? Triệu cô nương bị rơi xuống vực. Ngươi về báo với Vương gia, còn các ngươi mau đi tìm cô ấy"
Khu trại của Dư Ninh quận chúa:
Đinh Nhất nói:
"Muội ở đây nghỉ ngơi, ta đến chỗ Vương gia xem tình hình. Chân muội bị thương, tuyệt đối đừng đi lại lung tung"
Dư Ninh:
"Được, nếu có tin gì của Triệu cô nương thì phải báo cho muội biết ngay"
Xong việc Nhất lập tức cưỡi ngựa đến chỗ của chàng.
Bát vương gia:
"Ngươi nói sao, lập tức đưa ta đến đó"
Lúc này, Tử Nha Nhĩ nàng ta từ đâu đó xuất hiện. Giả như chưa biết chuyện gì, chạy đến hỏi:
"Trương ca ca, xảy ra chuyện gì vậy?"
Chàng chẳng nói chẳng rằng, cứ thế lên ngựa phóng đi.
"Rốt cuộc là sảy ra chuyện gì?"
\(Nàng ta quay sang hỏi thị vệ đứng bên cạnh\).
"Triệu cô nương mất tích, nên Vương gia đang đi tìm cô ấy. Nếu không còn gì căn dặn, thuộc hạ xin phép"
Nàng ta nghe xong thì vui mừng lắm, nghĩ rằng Tuyết mà rơi xuống đó. Nhất định tan xương nát thịt. Nàng ta vờ như không biết, cũng lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-la-cua-bon-vuong-ta/2241482/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.