Đèn xe ở làn đối diện chạy sượt qua, kéo Kỳ Thư Tiên ra khỏi hồi ức.
Lục Nghi Thanh cũng đang nghĩ về ngày đó, đôi mắt của nàng ôn hòa: "Cảm ơn cậu hôm đó đã đưa thuốc cho mình."
"Sao cậu biết?" Kỳ Thư Tiên nghiêng nghiêng đầu.
Ngày đó, trên đường về vì đi giày cao gót còn bê đồ nặng, hơn nữa đi đường không tập trung, nàng đã bị trẹo chân, tuýp thuốc kia nàng để luôn trong ba lô Lục Nghi Thanh.
Lục Nghi Thanh nắm ngược lại tay Kỳ Thư Tiên, con ngươi nhu tình như nước: "Bởi vì cậu là Kỳ Thư Tiên a ——"
Nàng lại gần gương mặt Kỳ Thư Tiên, nhẹ hôn: "Cảm ơn cậu."
Kỳ Thư Tiên nhìn gương mặt tinh xảo của Lục Nghi Thanh, chút cảm giác nghèn nghẹn trong lòng tựa hồ nháy mắt đã bị sự ôn hòa của Lục Nghi Thanh đuổi đi.
Nàng là Lục Nghi Thanh, nàng là Kỳ Thư Tiên, ở đại học, hai nàng là bạn bè tốt nhất của nhau, vượt lên tất cả các tình yêu oanh oanh liệt liệt khác, bình bình đạm đạm, tri âm tri kỉ như núi cao và nước chảy.
Lục Nghi Thanh tính tình như vậy, nhưng khi Kỳ Thư Tiên thích phần thưởng của một chương trình ca hát, nàng có thể lén lút đăng ký tham gia, đứng biểu diễn trước cả ngàn người.
Kỳ Thư Tiên vẫn nhớ như in hình ảnh nàng bên ngoài mặc áo khoác cao bồi, bên trong là váy dài màu sáng, an an tĩnh tĩnh hát trên sân khấu.
Rung động lòng người... Không giống như những người khác......
Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-khoc-toi-tam-dong-den-muon-cuoi-nang/2566359/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.