Chương trước
Chương sau
Kỳ Thư Tiên chắc chắn, Lục Nghi Thanh thèm ăn KFC.

Kỳ Thư Tiên nghĩ nghĩ, cũng không cảm thấy kỳ quái, nàng đi KFC mua một combo sinh nhật cho thiếu nhi, bao gồm cả bánh kem lẫn gà rán, hai người như hai kẻ ngốc ngồi ở quán bar ăn KFC, Lâm Tú cũng nhớ kỹ nàng.

Mấy năm kế tiếp, Kỳ Thư Tiên thường xuyên dẫn theo Lục Nghi Thanh tới les bar này.

Lục Nghi Thanh cảm thấy thoải mái, Kỳ Thư Tiên bởi vì không có nhiều gã đàn ông loạn ngó X của nàng, nên cũng cảm thấy thoải mái, đại khái là trong vòng mấy năm nay Kỳ Thư Tiên thật sự đã có thể toát ra phong thái, trong giới nàng cũng bắt đầu có lực hấp dẫn nhất định.

Lục Nghi Thanh nhìn thoáng qua quần áo của Kỳ Thư Tiên, thoáng yên lòng.

"Tôi có thể mời cô một chén rượu không?"

Lại thêm một người đến gần Lục Nghi Thanh, Kỳ Thư Tiên thấy nhiều cũng không trách.

Kỳ Thư Tiên nhíu mày, nàng chỉ chỉ nhẫn trên tay mình, ngữ khí có chút lạnh băng: "Cạy góc tường ngay trước mặt tôi là không tốt đâu."

Lục Nghi Thanh lắc cục đá trong chén rượu, ngữ khí lạnh hơn: "Chính góc tường đã không cho cạy rồi."

Kỳ Thư Tiên trước tiên là sửng sốt, rồi sau đó lập tức nở nụ cười, người nọ cũng không quấy rầy nhiều, nói câu thực xin lỗi xong rồi đi.

Lưu Mộc Hàm ngồi bên cạnh thấy tình huống này, nàng cười hỏi: "Cho nên Lục lão sư trong giới là nhân vật có nhân khí tương đối cao phải không?"

Kỳ Thư Tiên đúng sự thật gật đầu: "Nghi Thanh thời đại học đã có rất nhiều bạn nữ gửi thư tình."

Nàng cười một chút: "Lần đầu tiên em nhìn thấy, em thật sự cho rằng đối phương đang nhầm lẫn." Hoặc là đối phương là trap.

*Trap: Nam giả nữ.*

Lưu Mộc Hàm tựa hồ nghĩ tới dáng vẻ ngốc nghếch của Kỳ Thư Tiên, nhịn không được cười cợt, Sở Thu cũng thò tới: "Thật ra, Nghi Thanh từ cao trung đã bắt đầu nhận được thư tình của nữ sinh rồi."

Không chỉ Lưu Mộc Hàm kinh ngạc, Kỳ Thư Tiên cũng kinh ngạc, nàng nhớ tới việc Lục Nghi Thanh nói chính mình sẽ không yêu sớm, còn tưởng hẳn là do ánh mắt nàng quá cao. Cũng đúng, trong vòng từng ấy năm, phỏng chừng nàng mới chỉ động tâm với Trương Mộ Dao thôi.



Kỳ Thư Tiên lại bắt đầu ghen ghét với Trương Mộ Dao.

Lục Nghi Thanh không bình luận gì về vấn đề này, Kỳ Thư Tiên cũng không gặng hỏi kỹ càng tình huống cụ thể, Lâm Tú lau lau chén rượu, nàng đi đến trước mặt bọn họ: "Có muốn gọi KFC nữa không?"

Kỳ Thư Tiên nhìn về phía Lục Nghi Thanh: "Cậu đói chưa?" Lại đột nhiên nhớ tới Sở Thu còn đang ngồi kế bên, Sở Thu tỷ chắc sẽ không cho rằng mình hôm nào cũng để Lục Nghi Thanh ăn KFC đâu nhỉ.

Sở Thu trả lời trước: "Gọi đi."

Kỳ Thư Tiên thở phào nhẹ nhõm, thật ra nàng đã quên, Sở Thu đã ở với Lục Nghi Thanh từ lúc nhỏ đến lúc lớn, đương nhiên nàng có biết việc Lục Nghi Thanh thích ăn KFC, thỉnh thoảng ăn một lần là có thể chấp nhận được.

Sở Thu chọn món với tốc độ rất nhanh, Kỳ Thư Tiên tò mò nhìn qua, đều đúng là những món Lục Nghi Thanh thích ăn.

Bọn họ lại ngồi trong chốc lát, một cô gái mặc quần áo hoàng kim điểm sắc đen xách túi đồ ăn tiến lại gần, nàng để lại túi trên quầy bar.

Lâm Tú cười tủm tỉm: "Vất vả rồi."

Kỳ Thư Tiên chớp mắt hai cái, trong mắt nàng như có ánh sáng đang chớp động.

Kỳ Thư Tiên nhẹ nhàng kéo cổ tay áo Lục Nghi Thanh, nhận được ý khẳng định từ Lục Nghi Thanh xong,ý cười trong ánh mắt Kỳ Thư Tiên nhìn hai người càng sâu.

Chớp mắt nàng liền thấy Lưu Mộc Hàm cầm đùi gà rán, nhẹ nhàng cắn một miếng, cảm thấy vô cùng tội lỗi nói: "Chỉ ăn một miếng này thôi, đã thấy béo lên rồi."

Kỳ Thư Tiên không nhịn được, cười thành tiếng.

Nhóm người ăn uống no đủ xong, bởi vì cả bốn đều đã uống rượu, cuối cùng chỉ có thể tìm người lái thay chở về.

Tửu lượng Lục Nghi Thanh không bằng Kỳ Thư Tiên, tửu lượng cũng không tệ lắm, uống lên như vậy trong chốc lát, trừ bỏ trắng nõn mặt phiếm hồng ở ngoài liền nhìn không ra mặt khác.

Trên xe, Kỳ Thư Tiên còn nhận được cuộc gọi từ đối tác Giang Mặc, chủ yếu là thương lượng với nàng về công việc vào ngày 11-11.

Năm nay bởi vì có KOL bên phía Lưu tổng hỗ trợ, Kỳ Thư Tiên không cần một tay đảm dương mọi việc giống năm ngoái nữa, nàng chỉ cần lộ mặt vào khoảng đầu buổi livestream là được, bởi vậy biểu tình nàng thả lỏng hơn nhiều.

Giang Mặc biết là năm trước Kỳ Thư Tiên đã rất vất vả, nên năm nay Kỳ Thư Tiên có ngẫu nhiên trộm lười biếng một chút hắn cũng mắt nhắm mắt mở, chỉ bảo: "Vậy em đừng có quên là phải hát hò trong buổi phát sóng đấy."

Hắn nghĩ nghĩ, trêu chọc: "Anh hình như cũng chưa nghe em hát bao giờ."

"Đương nhiên em sẽ hát." nhịn không được liếc liếc Lục Nghi Thanh vài lần, lúc trước nàng vì muốn lấy được phần thưởng của cuộc thi giọng hát vườn trường, đã dành thời gian luyện tập rất lâu, về phương diện ca hát nàng vẫn khá là am hiểu.

Nhưng đến lúc thi, nàng vẫn bị thua Lục Nghi Thanh mấy phiếu, may mắn là Lục Nghi Thanh tham gia thi đấu là để lấy phần thưởng cho nàng.

Giang Mặc cười cười, lại trêu chọc thêm hai câu, mới cúp điện thoại.

Lục Nghi Thanh không chú ý cuộc gọi của nàng lắm, chỉ loáng thoáng nghe được Kỳ Thư Tiên nói về việc ca hát gì đó, nàng cũng nhớ tới cuộc thi vườn trường lần đó.

Nàng thở dài: "Cuộc thi lần đó có phải là có gian lận hay không a?"

"Ha ha ha." Kỳ Thư Tiên cười có chút lớn tiếng, nàng đem tay Lục Nghi Thanh đặt trong tay thưởng thức, mặt lại nghiêm túc: "Giải nhì như mình đã tin tưởng thực lực của cậu như vậy rồi, còn ai dám nói là có gian lận a."

Kỳ Thư Tiên thở phì phì: "Nếu muốn nói là có ăn gian, không bằng nhắc tới lần thi kịch nói, rõ ràng cậu chỉ là vai phụ, vậy mà Nguyệt Thần Thường Nga lại được nhận giải nữ chính xuất sắc nhất. Đó chẳng phải là điều khiến mọi người kinh ngạc nhất còn gì?"



Lục Nghi Thanh cũng nhớ ra vở kịch kia, con ngươi thanh lãnh lộ ra vài phần nghi hoặc: "Thật ra, mình vẫn luôn muốn hỏi cái này, sau khi xuống sân khấu, cậu đã đi đâu vậy? Mình tìm mãi không thấy cậu."

Mắt Kỳ Thư Tiên hạ thấp, không muốn hồi ức lại tình huống ngày đó lắm, nàng nhìn lòng bàn tay Lục Nghi Thanh: "Cậu tìm mình có việc gì?"

Ánh mắt Lục Nghi Thanh nhìn về phía Kỳ Thư Tiên: "Cũng không có việc gì." Chỉ là mình đã quen chuyện cậu lúc nào cũng ở bên cạnh mình.

"Vậy sao." Thanh âm Kỳ Thư Tiên có chút buồn bã, con ngươi trong trẻo tựa hồ ly cũng ảm đạm vài phần.

Hôm đó, khi vở kịch còn chưa kết thúc, Kỳ Thư Tiên phát hiện vì vải không hợp da Lục Nghi Thanh, trên người nàng đã xuất hiện ít nốt đỏ do dị ứng.

Kỳ Thư Tiên có biết bệnh này của Lục Nghi Thanh, nàng cũng biết Lục Nghi Thanh cần thuốc gì.

Vai diễn của nàng kết thúc sớm, nàng nghĩ nơi này cách viện xá của trường cũng không xa, liền không nói gì với Lục Nghi Thanh đã đạp xe đi viện xá, bác sĩ thấy nàng ăn mặc chẳng ra đâu với đâu nên yêu cầu xem thẻ sinh viên của nàng, may mà gặp một bạn sinh viên vừa mới xem xong kịch, nàng mới mua được một tuýp thuốc.

Bác sĩ nhìn chằm chằm cái áo xẻ tà rất cao của Kỳ Thư Tiên: "Nữ sinh bây giờ a, đêm hôm không có cảnh giác chút nào, cũng không sợ có người xấu."

Một vị bác sĩ khác nói: "Thanh niên mà, lúc nào chả thích lộ da dẻ."

Kỳ Thư Tiên không được tự nhiên cắn môi dưới, nàng ra khỏi viện xá, quẹo trái là hàng tạp hóa của trường, nàng muốn mua một hộp sữa chua cho Lục Nghi Thanh, lúc Lục Nghi Thanh chưa lên sân khấu đã thấy thèm rồi.

Lục Nghi Thanh khá bận, Kỳ Thư Tiên nghĩ, nàng mua mỗi một hộp sữa chua có phải là quá ít không?!

Nàng suy nghĩ trong chốc lát, đưa ra quyết định.

Lão bản thấy nàng mặc sườn xám xẻ cao, sắc mặt bởi vì phải dùng sức mà có chút đỏ lên, trên trán cũng mướt mồ hôi, hắn hỏi: "Người đẹp, cháu mua hẳn một thùng sữa chua cơ à? Không có bạn nam nào qua giúp sao?"

Kỳ Thư Tiên tiện tay mua thêm một bịch khăn ướt, lau đi mồ hôi trên trán, ngữ khí thiên lãnh: "Không cần đâu ạ."

Các cửa hàng ở trường nàng đều được xây ở tầng hai, muốn bê một thùng sữa chua xuống, lại không cần nam sinh hỗ trợ, nàng chỉ có thể cởi giày cao gót, từng bước một đi xuống.

Nàng vẫn luôn không thích vận động, thể chất dĩ nhiên sẽ kém, sức lực cũng yếu, đến lúc đặt được thùng sữa chua vào rổ xe đạp, toàn thân Kỳ Thư Tiên đã lâng lâng, sắc mặt trắng bệch, quần áo cũng ướt hơn nửa.

Nàng nghĩ, thật sự cần phải vận động nhiều hơn.

Kỳ Thư Tiên đi xe đạp chở theo một thùng sữa chua và một tuýp thuốc về hội trường, nhưng khi chỉ còn cách đích không đến 50 mét, rổ xe vì đựng quá nặng mà rơi xuống, nàng nhịn không được mắng một tiếng, ngồi dưới đất nghỉ ngơi trong chốc lát.

Nàng nhìn chằm chằm cái thùng sữa chua kia, nhịn không được muốn liên tưởng tới vẻ mặt kinh hỉ của Lục Nghi Thanh khi nhìn thấy hẳn một thùng sữa chua.

Kỳ Thư Tiên đứng lên, nàng ôm thùng sữa chua trong lòng ngực, dù lúc này đã nghỉ ngơi đủ rồi, cách điểm đến cũng rất gần, thế nhưng nàng vẫn không cảm thấy gần.

Từ trong hội trường liên tục có người đi ra, rộn ràng nhốn nháo giữ cửa lại.

Có người đi ngang qua quen biết Kỳ Thư Tiên, các nàng lại gần chào hỏi: "Thư Tiên, Lục Nghi Thanh vừa đi tìm cậu đấy? Hình như đang ở cái đình nhỏ đằng kia." Nàng vừa định hỏi thùng sữa chua trong tay Kỳ Thư Tiên là như nào, Kỳ Thư Tiên đã ôm thùng đi tới đình nhỏ từ lúc nào rồi.

Lục Nghi Thanh đúng là đang ở đình nhỏ, Kỳ Thư Tiên dùng tay lau mồ hôi, đôi mắt sáng ngời, nàng vừa định cất tiếng gọi, dư quang lại thấy một người khác.

Là Trương Mộ Dao.



Trương Mộ Dao và Lục Nghi Thanh nhiều lần ngẫu nhiên gặp gỡ, Kỳ Thư Tiên có biết đến.

Chợt, nàng hình như nghe thấy lời tỏ tình của Trương Mộ Dao, mà Lục Nghi Thanh...... đã đồng ý rồi.

Nguyệt thần xinh đẹp nhất mà một tay nàng gìn giữ, cuối cùng đã bị một người khác hái xuống.

Sau này, Kỳ Thư Tiên không chỉ một lần suy nghĩ rằng, nếu lúc ấy bản thân không đi mua sữa chua, nếu bản thân đạp xe nhanh hơn một chút, Lục Nghi Thanh có thể sẽ vì mình mà không đồng ý hay không?

Nhưng nàng biết, bản thân sẽ không làm thế, nàng muốn Lục Nghi Thanh cảm thấy vui vẻ, vui sướng.

Tình cảm của mình đối với nàng khi đó cũng không phải là thèm muốn nàng, chỉ là muốn nàng được vui vẻ, hạnh phúc mà thôi.

Mặc dù người kia là Trương Mộ Dao mình không quen biết, nàng sẽ cảm thấy có chút không thoải mái.

Mặc dù vào lần đầu tiên thấy các nàng nắm tay nhau, nàng sẽ cảm thấy như thứ quan trọng nhất của bản thân đã bị cướp đi mất rồi.

Nàng tự nhủ, Kỳ Thư Tiên mày trưởng thành đi, Lục Nghi Thanh yêu đương là chuyện rất bình thường a.

Buổi tối, Lục Nghi Thanh gọi điện cho nàng, nói với nàng rằng chính mình đã hết độc thân rồi.

Lục Nghi Thanh yêu đương, người đầu tiên nàng muốn kể cho nhất là Kỳ Thư Tiên, khi đó lời chúc phúc mà Lục Nghi Thanh muốn nghe nhất cũng là của Kỳ Thư Tiên.

Kỳ Thư Tiên biết.

Kỳ Thư Tiên sắm vai một người bạn sau khi biết được Lục Nghi Thanh bắt đầu yêu đương sẽ chúc mừng nàng một cách hoàn hảo, kinh ngạc sau khi biết nàng thích nữ sinh, nhưng rất nhanh chóng tiếp nhận sự thật này.

Nàng thử cổ vũ bản thân tiếp nhận Trương Mộ Dao.

Nàng thử nhắc nhở bản thân cuối tuần cần để Lục Nghi Thanh đi hẹn hò.

Nàng thử cảnh cáo bản thân không được tiếp tục làm những việc khiến Trương Mộ Dao hiểu lầm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.