Ngày 11 tháng 11, Kỳ Thư Tiên đã nói trước với Lục Nghi Thanh từ đầu, do có hoạt động ở công ty, buổi tối chắc là nàng sẽ không về, mà Lục Nghi Thanh buổi tối còn có tiết tự học nên không thể đến tham gia cùng nàng.
Kỳ Thư Tiên chỉ cười: "Cậu mà đi, có khi mọi người sẽ không thèm nghe mình hát nữa."
Nàng kéo thắt lưng: "Mọi người đều sẽ nhìn cậu, không có ai nghe mình hát."
Lục Nghi Thanh rót cho nàng một ly nước ấm, nói: "Mình nghe là được."
Nàng nhìn đồng hồ trên điện thoại: "Mình phải đi làm bây giờ, cậu để ý thời gian, đừng để bị muộn."
Lục Nghi Thanh xách túi đi được vài bước, Kỳ Thư Tiên duỗi tay nhẹ kéo cánh tay nàng, trên mặt cười ấm áp: "Cô giáo Lục, cậu cổ vũ mình chút đi?"
Ngón tay nàng chỉ chỉ mặt.
"Ấu trĩ." Gương mặt Lục Nghi Thanh bình đạm không gợn sóng, nàng phất phất tay: "Lại đây, sát vào chút nữa."
Trong mắt Kỳ Thư Tiên tràn đầy ý cười, nàng xáp lại gần, Lục Nghi Thanh vén tóc, nhẹ nhàng hôn mặt nàng một cái, lúc hôn xong cũng không nhìn nàng. Nàng xoay người đi ra cửa.
Dường như nàng có thể nghe được thanh âm trêu chọc của Kỳ Thư Tiên.
"Cô giáo Lục, nhớ đánh lại son nha."
Tiết đầu tự học buổi tối của trường Nhất Trung cũng chia ban, Lục Nghi Thanh bởi vì Kỳ Thư Tiên, nhìn thoáng qua hai chỗ trống ở hàng sau cùng, đó là chỗ của Tạ Kình Vũ và Tạ Kình Trụ.
Nàng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-khoc-toi-tam-dong-den-muon-cuoi-nang/2566358/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.