Có ba câu hỏi, nhưng Lương Đông chỉ làm được hai câu. Triệu Tử Thiêm cầm cuốn vở trên tay mãn nguyện chạy về lớp.
Lúc đi ngang qua bàn của Phó Tiểu Hinh còn không quên vẫy tay tạm biệt với cô ấy. Hành động này của Triệu Tử Thiêm, chẳng qua chỉ là chào hỏi bình thường. Nhưng nó ở trong mắt Lương Đông, trong mắt Phó Tiểu Hinh ngay cả trong mắt của Tạ Phi Tốn, lại trở thành hành động quan tâm thân thiết.
Phó Tiểu Hinh thì khỏi phải nói, hiện tại cô ấy đang vui vẻ đến nhường nào. Trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải trở thành bạn gái của Triệu Tử Thiêm cho được.
Lương Đông thấy tất cả mọi thứ, nhưng lần này hắn không biểu hiện sự tức giận của mình ra bên ngoài giống như lần trước, mà chỉ khẽ nở nụ cười nhạt, ý cười chua xót kéo dài đến đáy mắt.
Người có nốt ruồi lệ bên khóe mắt, thường rất đa tình. Quả đúng không sai!
Triệu Tử Thiêm cầm sách lên trên lớp, thấy Phó Hiền vẫn đang chăm chỉ xem sách. Vừa rồi Lương Đông làm bài tập cho cậu, vẫn còn một câu chưa làm được, cho nên liền chạy đến hỏi xem Phó Hiền đã làm xong chưa:
“Này Phó Hiền, cậu làm xong bài tập chưa?”
Phó Hiền nhìn Triệu Tử Thiêm một lúc, rồi ánh mắt lại tập trung vào cuốn sách trước mặt:
“Chưa!”
Triệu Tử Thiêm nghĩ, Phó Hiền là người xấu tính không muốn cho cậu chép bài nên mới nói là chưa làm. Vì thế mà, Triệu Tử Thiêm bĩu môi một cái, tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-han-gap-mua-rao/2470037/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.