“Anh Tử Thiêm. Anh cũng học lớp này sao?” Phó Tiểu Hinh đứng ở ngoài cửa lớp, nhìn thấy Triệu Tử Thiêm đứng đó thì vui vẻ bước nhanh tới.
Triệu Tử Thiêm đang đứng nói chuyện với Tạ Phi Tốn, thấy có người gọi mình thì cũng quay đầu lại nhìn, cười nói với Phó Tiểu Hinh
“Không, anh sang đây có chút việc thôi!”
“Vậy sao?” Phó Tiểu Hinh nghe Triệu Tử Thiêm nói vậy, ánh mắt vốn dĩ có tia chờ mong hiện tại lại hơi thất vọng. Nhưng mà rất nhanh Phó Tiểu Hinh liền khôi phục lại được trạng thái ban đầu: “Anh Tử Thiêm, môn triết học hôm qua có chỗ em chưa ghi kịp, giảng viên nói nhanh quá. Không biết…”
Phó Tiểu Hinh còn chưa nói hết câu, Triệu Tử Thiêm đã nhanh chóng cười ngắt lời cô: “Môn triết học đó sao? Anh cũng không ghi!”
Triệu Tử Thiêm học triết học rất dở, với lại ngày hôm đó cậu cũng ngồi nói chuyện với Phó Tiểu Hinh suốt cả buổi, thời gian đâu mà ghi chép.
Phó Tiểu Hinh ngập ngừng: “A… Vậy sao…”
Đúng lúc này, chuông reo thông báo vào tiết học. Triệu Tử Thiêm quay sang nói với Tạ Phi Tốn: “Tôi về đây..” Rồi nhìn Phó Tiểu Hinh: “Anh về đây!”
Phó Tiểu Hinh còn chưa kịp nói gì, Triệu Tử Thiêm đã nhanh chóng rời đi. Đúng lúc cậu vừa bước ra khỏi cửa, thì gặp Lương Đông đang chậm rãi từ phía xa đi đến. Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông liền vẫy tay chào: “Đông ca!”
Tối hôm qua, Lương Đông ngủ không ngon, bởi vì người trước mặt này. Hiện tại, lại thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-han-gap-mua-rao/2470035/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.