Hôm nay tiết trời mát mẻ, hơn nữa còn mưa nhẹ, vì thế khách đến quán khá đông.
Bình thường khi quán đông khách, Lương Đông sẽ giúp Lương Mỹ một tay. Nhưng mà hôm nay có Triệu Tử Thiêm đến, cho nên hắn mới có thời gian nhàn nhã ngồi nhìn cậu ta chạy qua chạy lại đưa đồ cho khách.
Triệu Tử Thiêm mặc một chiếc quần jean xanh cùng áo phông màu đỏ thoải mái, trên chân mang đôi giày thể thao trắng đang bận rộn tới lui từng bàn.
Thỉnh thoảng có khách gọi, chưa kịp xác định hướng nào Triệu Tử Thiêm cũng sẽ nói đến ngay đến ngay, rồi mới xác định phương hướng sau. Có lúc khi Triệu Tử Thiêm đang mang đồ cho khách, sẽ quay lại liếc nhìn Lương Đông một cái, vì thế mà nhiều lần suýt chút nữa trượt chân ngã xuống.
Lương Đông khi thấy cảnh đó trái tim liền thót lại. Cứ nhìn nồi lẩu đầy nước dùng, vẫn còn sôi sùng sục mỗi lần vì Triệu Tử Thiêm không để ý mà hơi sánh ra ngoài một chút, hắn lại suýt chút nữa là đứng lên chạy về phía cậu ta. Nhưng mà, Triệu Tử Thiêm dường như không ý thức được sự nguy hiểm này, gương mặt vẫn cứ vui cười hớn hở nhìn Lương Đông.
“Đông ca, quán này khi nào cũng đông khách như vậy sao?” Triệu Tử Thiêm sau khi chạy qua chạy lại một lúc, hiện tại mới có thời gian nghỉ ngơi ngồi tán gẫu với Lương Đông.
Lương Đông đưa cho Triệu Tử Thiêm một cốc nước đá:
“Bình thường cũng không đông đến mức này!”
Triệu Tử Thiêm uống một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-han-gap-mua-rao/2470039/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.