Hoàng Khôi ngồi đó đến tận gần chín giờ mới chịu về phòng. Căn phòng trở về trạng thái trầm mặc như vốn có. Sắp xếp xong hành lý, tôi ngồi bó chân bên giường, mông lung suy nghĩ nhiều thứ. Cảnh mẹ già đang đau đáu ngóng trông con với chiếc chân đau, đầu óc thì nhức đến tê dại hiện lên trong tâm trí, làm tôi đau khôn xiết. Về quê thì được gần mẹ nhưng tương lai mù tịt, cháo rau qua ngày. Lỡ ngày nào đó có biến cố thì tôi lấy tiền đâu mà lo cho mẹ. Mà sống trên này, kiếm tiền dễ hơn nhưng là đồng nghĩa với việc tôi phải chấp nhận rời xa mẹ. Nghĩ sao cũng chẳng thông suốt được. Thôi mai cứ về xem tình hình thế nào, có gì tới lúc đó tính vậy.
Sáng, năm giờ tôi thức dậy sẵn sàng mọi thứ, ôm chiếc túi xách xuống lầu. Loanh quanh quét dọn, phụ dì Tư làm bữa sáng thì lúc sau bà chủ và Hoàng Khôi xuống. Bà liền vẫy tôi tới ghế sofa ngồi rồi dặn dò:
– Con về quê cho hai bác gửi lời hỏi thăm mẹ nha! Đây là ít tiền con cầm lấy mà chi tiêu và lo cho mẹ.
Nhìn cái phong bì tiền tôi run run giọng:
– Bác cho con nhiều thế này thì con làm sao dám nhận?
– Cầm cứ đi con. Ăn sáng xong đi nhé! Chuyến bảy giờ đó con.
– Dạ, một lần nữa con cám ơn ông bà nhiều lắm ạ!
Bà Tuyết dịu dàng nắm lấy bàn tay tôi mà vỗ về:
– Con đừng suy nghĩ nhiều quá nha! Bác chờ con vô đó.
— Dạ.
Hoàng Khôi thì đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-giup-viec-vung-ve/2989071/chuong-28.html