Hoàng Khôi vội đỡ tôi:
– Em nằm xuống nghỉ đi. Tôi không sao mà.
– Tôi….
– Không phải ngại gì hết. Nay là chủ nhật mà, lát tôi ngủ bù.
Cứ đùn đẩy qua lại, lát sau tôi rơi vào trạng thái lơ mơ. Hoàng Khôi thì ngồi ghế ngủ gà ngủ gật. Chốc chốc tỉnh dậy anh lại rờ trán Minh kiểm tra nhiệt độ. Vậy mà cũng đến sáng, bình minh kéo đến mang theo bao cơn gió nhè nhẹ thổi tới khiến Khôi ngồi co ro. Tôi bật dậy thấy tình cảnh này, cậu hai vì mình một đêm quá vất vả, lòng tôi dâng trào lên một thứ cảm xúc lạ kỳ, quá đỗi yêu thương, tình cảm chứa chan tràn đầy. Vậy là tôi lấy cái mền mỏng phủ qua người cậu.
Sau đó đi vào vệ sinh cá nhân xong tôi liền xuống bếp xem dì Tư nay nấu món gì. Hôm nay dì ấy nấu bún bò Huế. Mùi thơm lan toả theo những làn khói bay lên ngào ngạt khắp gian bếp. Thấy tôi chun mũi hin hít, dì bật cười:
– Đói rồi phải không?
– Dạ bụng con đang kêu òn ọt đây dì.
Dì kể lại:
– Con đỡ chưa? Có biết tối qua cậu chủ lo lắng cho con như thế nào không?
– Con đỡ rồi. Qua không biết sao luôn, đi tiệc được một lúc tự nhiên con sốt run lẩy bẩy dì à! Con nhớ cái khúc cậu ấy dẫn con ra xe xong con không biết gì luôn.
Dì bới một tô bún nóng hổi cho tôi:
– Con ăn đi cho nóng.
– Nhưng ông bà chủ chưa dậy thì làm sao con dám ăn trước ông bà chứ?
Dì Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-giup-viec-vung-ve/2989069/chuong-27.html