Bước ra khỏi nhà vệ sinh, tôi mải nghĩ lại xém té nhưng may được bàn tay cứng cáp của ai đó đỡ.
– Bắt được cô rồi nhé!
Tôi giật mình nhưng nhận ra giọng nói đó là Hoàng Đăng:
– Cám ơn cậu út. Trông cậu nay thật bảnh.
Sau đó tôi rời cánh tay kia ra. Hoàng Đăng bông đùa:
– Cô cũng đâu kém gì, rất xinh đẹp. Không biết phải ngải quật tôi không, trước hay chê cô xấu chừng nào thì giờ phải ngàn vạn lần thốt lên rằng cô càng ngày càng xinh.
Tôi bật cười:
– Cậu thật là….! Thôi tôi vào trong đây.
– Để tôi đi cùng kẻo cô lại té thì không ai đỡ đâu.
Không chờ tôi trả lời, Hoàng Đăng đi song song bên cạnh. Trong tiệc, Hoàng Vân nhìn thấy chúng tôi đi vào lại càng ghen tức:
– Con nhóc tỳ này là gì mà cả chàng út siêu quậy kia cũng tháp tùng bên cạnh.
Tôi đi lại bàn có Hoàng Khôi và ngồi xuống. Anh liền ghé tai tôi hỏi nhỏ:
– Sao em đi lâu quá vậy?
– À tôi ra ngoài cho bớt ngộp một chút.
– Nhưng sao lại đi cùng Đăng?
– Vô tình thôi.
Khôi thì không cho là vô tình. Liếc sang thấy em trai mình tuy miệng nói cười với các vị khách nhưng thi thoảng mắt lại đảo sang nhìn bé Minh một cái trìu mến. Không lẽ em ấy cũng quan tâm Minh? Nhưng mà trước giờ hai người ấy không phải luôn đấu khẩu nhau hoài sao? Chuyện gì xảy ra vậy? Hèn chi dạo này anh để ý thái độ Đăng khi có Minh rất lạ. Và nhất là từ hôm bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-giup-viec-vung-ve/2989066/chuong-26.html