Một đêm trôi qua, gương mặt tôi trở nên hốc hác, đôi mắt thâm xì do thiếu ngủ. Lên công ty tôi ngáp ngắn ngáp dài, nước mắt cứ ràn rụa. Thấy bộ dạng ấy Hoàng Khôi liền cất giọng hỏi han: 
– Em sao vậy? Đêm qua mất ngủ à? 
Tôi đưa tay day day hai bên thái dương: 
– Đúng là tôi mất ngủ thiệt. Haizzz. 
Hoàng Khôi lo lắng: 
– Có chuyện gì làm em phải suy nghĩ ư? 
– Hihii. Toàn chuyện vớ vẩn thôi. Cậu gọi cho tôi thêm một ly cà phê nữa được không? 
– Được. Hay… là em về nhà nghỉ ngơi đi. 
Tôi lắc đầu từ chối: 
– Không sao mà. 
Hoàng Khôi điện thoại cho cô tiếp tân xong thì bảo tôi: 
– Chiều nay công ty đãi tiệc mà em thế này thì tối sao đi dự được? 
– Tôi đi được mà. 
Nghĩ sao một lúc, Hoàng Khôi dựng tôi đứng dậy kéo sang một cái phòng trắng muốt, có hai cái giường và bộ bàn ghế nhỏ. Anh ấn tôi ngồi xuống: 
– Em nằm nghỉ ở đây đi. Đây là phòng giành cho những ai bị mệt, bệnh có thể nằm tại đây tịnh dưỡng. 
Tôi không đồng ý liền đáp: 
– Nhưng tôi có bệnh đâu. 
– Em còn nói nữa là tôi gọi bác sĩ tới truyền nước đó nhé! Giờ có chịu nằm xuống không? Còn ly cà phê lát tôi mang tới cho em. Giờ yên tâm chưa? 
Nghe vậy tôi mới nằm xuống. Tôi phải chào thua với lý lẽ của cậu thôi. Hoàng Khôi lại chỗ chiếc tủ trong góc, mở ra lấy một cái mền mỏng đắp hờ ngang người cho tôi: 
– Em ngủ xíu đi. Tôi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-giup-viec-vung-ve/2989064/chuong-25.html