“Mập chút mới xinh.” Lão cán bộ nói, giọng ngọt ngào. MP
“Thật không?”
“Thật.”
“Vậy hôm nay em ăn thêm một bát!”
“Được.”
Nụ cười trên mặt cô gái bé nhỏ lại trùng xuống: “Nhưng... không tiêu hóa nổi thì sao?”
“Anh mua sữa chua rồi.”
Hai người vốn đã ngồi rất gần, Nhiễm Dao nhẹ nhàng nhổm qua, hôn lên má của anh, “mua” một tiếng thật kêu, “Anh thật tốt!” Ánh mắt Tống Tử Văn hơi chững lại, đến khi quay qua nhìn cô, cô gái bé nhỏ đã ăn đến hai má phồng cả lên. Sau khi ăn xong, Nhiễm Dao chủ động đi rửa bát.
Tống Tử Văn không cho: “Ngoan, em thu dọn bàn đi.”
“... Vâng.”
Một tiếng “Ngoan”, xém chút làm cổ tê hết cả người.
Sau khi thu dọn bàn xong, Nhiễm Dao ra phòng khách gọi điện thoại.
“Alo, mẹ a!”
“Õ, sao vui vậy? Có việc gì hay sao?” Giọng của mẹ Nhiễm rất ấm áp.
“Ăn được món ăn ngon.”
“Quán nào vậy? Lần sau mẹ với ba con đi thử.”
“À... là cơm nhà nấu ạ.” Đang suy nghĩ thì nói thêm một câu, “Không bán cho người ngoài!” Giọng điệu rất đúng đắn.
“Vậy sao con ăn được?”
Nhiễm Dao mỉm cười, “Bởi vì con là người nhà, không phải người ngoài đó!”
Đầu bên kia, mẹ Nhiễm có chút ngẫn ngơ. Người nhà ở đây không thể tùy tiện nói được...
Đang tính hỏi kỹ thì ba Nhiễm đặt cốc trà xuống, đi tới: “Là Dao Dao hả? Đưa đây, anh nói với con bé vài câu.”
Mẹ Nhiễm đành đưa điện thoại cho ông, câu muốn hỏi tự nhiên cũng không thể nói ra.
“Cục cưng Dao Dao, có nhớ ba không?”
“Nhớ ạ!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418595/chuong-683.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.