Rất nhanh sau đó, một chiếc xe Changan đỗ vào bãi đậu xe.
“Đến rối!” Lương Tử đón xe, cửa xe tài xế và ghế phụ lái mở ra, có hai đàn em xuống xe.
“Anh Lương!”
“Vất vả cho các anh em rồi, người đâu?”
“Ở đằng sau xe. Hai kẻ bắt cóc bị đánh ngất rồi trói lại với nhau.”
Trình Vũ trên đường đến đã ăn mấy miếng sô cô la, tuy khá thê thảm, nhưng đã không ngất đi nữa. Lúc này, hai người bắt cóc cô nằm ngay bên cạnh, trong trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Cô đẩy cánh cửa sau ra, đạp người xuống đất, sau đó mới xuống xe.
“Đàm tổng.”
“Không sao chứ?” Thấy cô thở hổn hển, mặt trắng bệch, Đàm Hi không khỏi nhíu mày.
Trình Vũ lắc đầu.
“Là hai tên này đã bắt cổ sao?”
“Vâng.”
Đàm Hi nhìn về phía Lương Tử. Hắn bắt ngay được sóng, lấy chai nước suối từ tay đàn em, đổ thẳng xuống...
Khỉ còi tỉnh dậy trước Lục Tử, nhìn xung quanh, trong lòng thấy lạnh buốt. “Mẹ kiếp! Trời mưa rồi...” Lục Tử vội ngồi dậy, thấy trước mặt có một đám người lạ vây quanh, hơi ngẩn người, “Khỉ con, chuyện gì đấy?”
“Đồ ngu, cầm miệng!” “Ái, mày chửi tao làm gì? Tao nói mày... Mẹ kiếp! Chúng ta bị bắt sao?!”
“...” Lục Tử chậm tiêu, lúc này mới nhận ra, lạnh toát cả người!
Đàm Hi chỉ về phía Mã Cảnh Quốc, “Người chỉ thị mấy người bắt cóc Trình Vũ là hắn đúng không?”
Lục Tử sững sờ. Khỉ còi liền gật đầu.
Ánh mắt Đàm Hi nhìn về phía hắn, “Nói đi, Mã Cảnh Quốc đã cho các người lợi ích gì?”
Khỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418592/chuong-680.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.