Công tử A sờ mũi. Hắn muốn nói tổ tông hắn đang nằm ở dưới đất đó, mời.
Nhưng cũng chỉ là nghĩ thôi, hắn chẳng dám gây sự nữa đâu.
Hắn đâu có chán sống.
Trong căn phòng này, Tống Bạch tức giận đến không kềm được, ở căn phòng bên kia ấm áp tình nồng.
Đàm Hi gắp thức ăn cho Lục Chinh, “Ăn nhiều vào, hôm nay anh cực khổ rồi.”
“Cực khổ?”
“Đến xem em thi đấu!”
“Không cực khổ.”
Đàm Hi mặc cho miệng đầy dầu mỡ, hôn lên má anh một cái, rất tự nhiên không câu nệ, nhưng người tự nhiên lên cơn vậy.
Lục Chinh lấy khăn giấy lau đi, giống như đã quen với sự nổi hứng của cô.
“Bức vẽ hôm nay, nghĩ thế nào vậy?”
“Nghĩ thế nào là thế nào?”
“Từng đến núi Đại Lương rồi?”
Đàm Hi dừng đũa, nghiêng đầu qua cười với anh: “Có thể là kiếp trước á.”
“Chó con, nói tử tế xem nào.”
“Em rất nghiêm túc đó.”
Đôi mắt người đàn ông không biết phải làm sao, “Tại sao lại nghĩ ra chủ đề đó?”
“Anh đó, "nam thần Muses" của em.”
Lục Chinh nhướng mày, buông đũa xuống, bày ra tư thế rửa tai lắng nghe: “Nói nghe xem.”
“Anh nói thật hả?”
“Ừ.”
Đàm Hi cũng không vội gắp đồ ăn nữa, học cách anh buông đũa rất tử tế, rồi lau miệng, chuẩn bị tâm trạng xong rồi nói.
“Anh từng là lính, vì nước vì dân, liều chết quên mình.”
“Vì vậy có liên quan gì đến hiện trạng của núi Đại Lương?”
“Nghèo khó, chết chóc, lạc hậu, ma túy, buôn lậu, AIDS.”
Người đàn ông nhíu mày theo bản năng, trong giây phút đó anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418452/chuong-540.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.