“Sao vậy?” Tống Tử Văn nhìn ánh mắt của nghi hoặc của cô, con ngươi đen lấy của cô gái nhỏ tràn đầy bóng dáng của anh.
Một giây sau, anh lặng lẽ né tránh.
Nhiễm Dao không có cảm giác gì, ngược lại còn mỉm cười với anh: “Giọng điệu của anh lúc nói chuyện giống hệt ba em.”
“...”
“Còn một câu hỏi nữa,“ Cô nói, “Tại sao báo cho Sở Cảnh sát rồi, lại còn thông báo cho Cục Công an nữa?”
Ánh mắt người đàn ông trở nên thâm thúy, “Ví dụ thế này, có lúc cai ngục không trông coi được phạm nhân, bởi vì xảy ra hiện tượng đồng lõa che đậy nhau, vì vậy cần cấp trên của cai ngục để trấn giữ.”
“Em hiểu rồi.”
“Ồ?” Anh nhếch mày, “Em hiểu gì?”
“Rồng thường không thể áp chế được rắn, nhưng giao long thì có thể.”
Giao long, đứng giữa rồng và rắn, chính là trung gian tốt nhất.
Tống Tử Văn khẽ cười: “Ví dụ của em rất hay.”
Nhiễm Dao hơi mím môi, con người cô còn hay hơn nữa nè~
Không sợ, từ từ đã, còn nhiều thời gian.
Rất nhanh chóng, thư ký Thái đã giải quyết xong bên kia.
“Đi thôi, vào xem sao.”
Ba người đi vào trong căn nhà tranh đó. Nhiễm Dao rút tay từ trong tay anh ra.
Tống Tử Văn phút chốc sững sờ.
Một giây sau, bàn tay còn lại cảm giác được hơi ấm quen thuộc, cô gái ngẩng đầu cười, “Anh nắm chặt quá, toát mồ hôi cả rồi... đổi tay khác...”
Khụ!
Nhà tranh có thể là khu lưu trú của công nhân, bởi vì mỗi gian đều có giường và bàn, khăn lông và chậu nhựa đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418378/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.