“Cô Sầm, vòng hoa và vương miện cô thích cái nào hơn?”
Thợ trang điểm đưa ra món đồ, mỗi bên tay cằm một cái, nhẹ giọng hỏi ý kiến.
Cô chọn đại một cái.
Thợ trang điểm nở nụ cười chuyên nghiệp: “Tôi cũng cảm thấy vòng hoa tinh tế hơn.”
Sầm Uất Nhiên cười cười, không nói gì.
Cốc cốc...
“Mời vào.”
Giang Dự đẩy cửa vào, trên người mặc bộ comple được may rất đẹp, làm nổi bật đường nét thân hình cường tráng của anh.
Anh là người đàn ông rất có mị lực, điểm này, Sầm Uất Nhiên chưa bao giờ hoài nghi.
“Xong chưa?” Anh đi đến bên cạnh cô, bàn tay ấm áp đặt lên đầu vai thon gầy của cô, “Em ốm quá.”
Hướng về phía gương cười cười, bốn mắt nhìn nhau, cô đã rất quen với việc nhìn nhau như vậy.
Mỗi lần như thế, Sầm Uất Nhiên luôn có thể thấy được tình cảm nồng nàn nuông chiều trong đôi mắt nho nhã nhìn xa trông rộng ấy.
Cô không phải thánh.
Sẽ động lòng chứ?
Thợ trang điểm ngưỡng mộ nhìn hai người, sau đó biết điều lui ra khỏi phòng, khép lại căn phòng tràn ngập tình nồng lưu luyến bên trong.
“Sắp bắt đầu chưa?” Cô hỏi.
Giang Dự đưa tay lên nhìn, “Khách khứa vẫn đang vào sảnh, ít nhất cũng còn bốn mươi phút nữa.”
Sầm Uất Nhiên bỗng dưng thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông nhìn thấy vậy: “Mệt rồi ư?”
“Không có.” Cô cười, “Chỉ là có chút hồi hộp.”
“Yên tâm, có anh ở đây.”
Sầm Uất Nhiên tự nhiên thấy hốt hoảng.
Những lời giống như vậy, lúc cô và mẹ con Tần Dung gặp nhau trên tòa án,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418370/chuong-458.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.