Tóc mái hai bên ma sát nhau, quấn lấy cổ mơn trớn nhau, cảnh âu yếm này không cần nói nhiều.
Sau một phen vận động, Đàm Hi mệt lả, giơ chân đạp người nằm bên cạnh, Lục Chinh mở mắt nhìn cô.
“Còn muốn ư?”
“Cút!”
“Ăn nói mạnh miệng, xem ra vẫn còn sức.”
Mắt thấy ai đó sắp nghiêng người đè qua, Đàm Hi sợ chết khiếp, hai tay tì trước ngực người đàn ông, “Em sai rồi, tha em đi...”
Nũng nịu hết sức mà cũng thê thảm vô cùng.
Lục Chinh cũng không thật lòng muốn làm gì cô nữa, hù dọa thôi, dù gì cũng là bảo bối của anh, làm hư rồi biết phải làm sao?
“Đạp anh chi vậy?”
“Đau bụng...”
Lục Chinh thấy hai mắt cô đỏ hoe, ngấn lệ, không giống như giả bộ, phút chốc siết chặt hai chân mày, bàn tay dò xét kiểm tra, “Ở đây?”
“Không phải... xuống chút nữa.”
“Ở đây?”
“A...”
“Bụng dưới?”
“Tại anh hết, mạnh bạo vậy.” Đàm Hi oan ức nhăn mặt lại, đuôi mắt còn đọng nước mắt chưa khô, “Anh cố ý! Hu hu...”
Ngoài việc xin lỗi, Lục Chinh còn có thể làm gì chứ?
“Xin lỗi có ích sao? Lúc nãy rõ ràng em kêu ngưng mà, anh lại xem như lời nói bên tai, chỉ biết sung sướng một mình thôi, Lục Chinh là kẻ đại khốn kiếp!”
“Cục cưng, là em quá hấp dẫn...”
Khi nói chuyện người đàn ông phả ra một hơi thở nóng thổi bên tai, Đàm Hi co rút lại, vẫn không sao thoát khỏi hương vị mạnh mẽ của người đàn ông.
“Anh... anh... anh... đi ra chỗ khác!”
Lục Chinh cười lẳng lơ, khuôn mặt vốn lạnh lùng băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418369/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.