“Này, tay anh đặt ở đâu vậy hả? Ối...” Đàm Hi đẩy anh ra, đẩy bàn tay đang luồng vào vạt áo ra, ánh mắt tức tối.
“Không phải muốn anh ăn vào bụng sao?”
Đàm Hi trợn mắt: “Thứ em nói là nhãn...” Không phải cô, làm ơn đi nào!
“Đều như nhau.”
“...”
Lục Chinh kéo áo của cô.
“Không phải chứ? Anh làm thật à?”
“Lửa ai châm, người ấy dập.”
Mẹ nó! Có lòng tốt đút nhãn cho anh ăn, kết quả lại khiến bản thân lọt hố. Đàm Hi chỉ cảm thấy không còn gì luyến tiếc trên cuộc đời này nữa.
“Ban ngày ban mặt, đồng chí thiếu tướng! Anh làm như thế, xứng đáng với sự bồi dưỡng của tổ chức và lòng tin của nhân dân sao?”
“Bớt nói nhảm lại cho anh.” Dứt lời, nghiêng người hôn cô.
Râu ria lởm chởm cạ vào khiến Đàm Hi kêu oai oái, né đi theo bản năng, nụ hôn của anh lướt nhẹ qua gò má của cô.
“A Chinh, đừng giỡn nữa, em sai rồi, em sẽ hối cải!” Đàm Hi nhăn mặt, ý đồ dụ dỗ.
Đáng tiếc, chiêu này không có tác dụng với người nào đó.
“Bây giờ mới biết hối lỗi, muộn rồi.” Vừa nói, bắt đầu lột áo khoác của cô ra.
Đàm Hi khóc không ra nước mắt, sao cái người này lúc nào cũng có thể phát tình vậy? Chẳng lẽ mùa xuân sắp đến rồi?
Nhưng giờ mới là tháng hai thôi mà...
Kết luận cuồi cùng là: Mùa động dục của Lục cầm thú đến sớm hơn và kết thúc muộn hơn so với loài cầm thú thông thường, hơn nữa nhiều lúc còn không phân theo mùa.
“A Chinh? Hi Hi?”
Tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418333/chuong-421.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.