Đàm Hi không hề nghĩ đến những điều này.
Cô không quen với cái dáng vẻ vênh váo “tôi hãnh diện tôi là cánh đàn ông theo chủ nghĩa gia trưởng“.
Những lời nói khó nghe lúc nãy, cô đứng ở cửa nghe được một lúc đã chịu không nổi, khó có thể tưởng tượng được bà cụ sống như thế nào suốt những năm qua, điều này quả thật đúng là giày vò người khác?
Ngay cả cô cũng bị mắng theo, ha ha, vậy được thôi, chúng ta cùng tới tranh luận, xem ai ghê gớm hớn!
“Chuyện dưới lầu cháu cũng nghe nói rồi, bà không chịu trở về, ông dựa vào gì để ép bà?”
“Lười phải nói nhảm với cô!” Lục Giác Dân đã lớn tuổi, thật sự không thèm tính toán so đo với cô nhóc này.
Đàm Hi biết, loại người này xem trọng mặt mũi của mình nhất. Ông không thèm tranh luận với cô, nhưng không có nghĩa là cô sẽ dễ dàng từ bỏ?
Khó khăn lắm tâm trạng của bà cụ mới dễ chịu hơn một chút, người này lại đến phá hỏng, khiến công sức trước đó của cô trở nên vô ích, sao không giận cho được?
“Bác Từ, có thể hỏi bác một việc không?”
“... Cô Đàm cứ nói”
“Cái bà Triệu gì gì đó, còn ở nhà bác chứ?”
Ặc... sao cứ ghim vấn đề này hoài vậy?
“Đúng vậy.” Bác Từ trả lời đúng sự thật.
“Ồ, xem ra diễm phúc của ông cụ không ít nhỉ, đến tuổi này rồi còn trái ôm phải ấp...”
“Đàm Hi! Cô nói linh tinh gì thế hả?” Cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, Lục Giác Dân cầm gậy gõ cộc cộc xuống đất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418321/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.