Nếu cứ tiếp tục như thế, còn không biết sẽ cho ông đội cái mũ màu gì. Nhớ đến tấm ảnh chụp chung kia, trong lòng ông cụ như có một bàn tay gấu đang cào xé.
Không chỉ đau, mà còn kinh tởm!
Nói thế nào cũng phải mang người về!
Đàm Thủy Tâm bị ông ép đến mức không thể lùi bước, sau lưng là bồn hoa, chiếc Rolls Royce rất bắt mắt dừng ở nơi cách đấy không xa. Tiếng tranh cãi của hai người tuy không lớn, nhưng Lục Giác Dân phô trương như thế, đã có không ít người lén nhìn về phía bên họ.
“Nếu tôi không về thì sao?”
“Bà quyết tâm muốn chống đối tôi phải không?!” Sắc mặt ông cụ trở nên xanh đen.
“Kêu Triệu Uyển Nhiên đi đi.”
Lục Giác Dân kinh ngạc, không phải vì vợ ông muốn đuổi bạn cũ của ông đi, mà vì bà dám học theo kiểu nêu điều kiện, thậm chí còn dùng giọng điệu uy hiếp ép ông đưa ra quyết định.
Hờ, cảm thấy uy hiếp được ông à?
Ông cụ cảm thấy quyền uy trên người bị khiêu khích, không khỏi cảm thấy ảo não. Khi đã ngang bướng thì không ai có thể ngăn cản được, ngay cả động tác kéo tay áo ông của bác Từ ông cũng không thèm nhìn, “Không đi chứ gì? Được! Vậy cả đời này bà đừng về nữa!”
Lời vừa thốt ra, bác Từ thầm cảm thấy thôi xong rồi.
Đàm Thủy Tâm bị câu nói này làm cho ngơ ngác, “Ông... ông kêu tôi đừng về?”
Ông cụ hừ lạnh.
Nếu là lúc trước, bà sẽ nhận sai, nhưng bây giờ sao không có động tĩnh gì?
Không khỏi thầm nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418320/chuong-408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.