Còn chưa đợi cô có động tác, Cố Hoài Sâm đã chủ động ghé sát lại.
“Thấp thêm tí nữa.” Đàm Hi nói.
Người đàn ông làm theo, hoàn toàn không hề nhận ra việc cúi đầu trước mặt một cô gái thì có gì không ổn.
Đàm Hi tháo cà vạt ra khỏi cổ anh ta, ném sang một bên. Trong ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông, cô duỗi tay cởi cúc áo vest của anh ta ra.
“Cởi.” Giọng đầy mệnh lệnh.
Cố Hoài Sâm không nhịn được bật cười thành tiếng.
Đàm Hi nhếch môi, nhìn anh ta, quả nhiên dù bận vẫn ung dung, “Sao hả, không muốn à? Xấu hổ à?”
“Tôi chỉ sợ mạo phạm giai nhân.” Còn tưởng đây là một gốc bách hợp tươi mát, hóa ra là một bông hồng có gai.
Đàm Hi nghe thế thì cười đến tươi rói: “Cởi đi, người đẹp nói cô ấy không thấy mạo phạm đâu.”
Ánh mắt người đàn ông hơi lóe lên, không thấy mạo phạm ư?
“Đây mới là bộ dạng đi quẩy chứ.” Đàm Hi gật đầu, cực kỳ vừa lòng với hình tượng mới này.
“Bộ dạng gì?”
“Bộ dạng không đứng đắn đó.”
Lần đầu tiên, Cố Hoài Sâm bị chặn họng không biết nói gì.
Đàm Hi cầm chai bia trên bàn lên: “Uống một chút chứ?”
“Được.” Lời còn chưa dứt đã chạm thân chai vào nhau.
Hai người ngửa đầu uống, cực kỳ vui vẻ.
“Cố Hoài Sâm, anh làm gì thế?” Hai má của thiếu nữ hồng ửng, đôi mắt tràn ngập linh khí.
“Hỏi nghề nghiệp ấy hả?”
“Đúng rồi.”
“Buôn bán, người làm ăn.”
Đàm Hi đột nhiên cảm thấy hứng thú: “Vậy chắc anh có nhiều tiền lắm nhỉ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418211/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.