“Chị, bên chỗ anh Thiêm đã thúc giục mấy lần rồi, rốt cuộc thì lúc nào mới được hành động vậy?” Nhị Hùng lắc ly đá, hoàn toàn không có hứng thú chè chén.
Đàm Hi lắc người theo tiếng nhạc: “Vội giề? Bảo bọn họ cứ chờ đi!”
“Này, chị nhìn đi, lại gọi nữa rồi.” Nhị Hùng tỏ vẻ đau khổ.
“Đưa đây.”
Nhị Hùng cầu còn chẳng được, dâng lên bằng hai tay.
“Tôi là Đàm Hi.”
“Chị, chị của em à, các anh em ngồi đã tê hết cả hai chân rồi, chừng nào người đó mới tới thế?” Giọng tục tằng của Ngô Thiêm truyền qua, bởi vì cố tình nói khẽ nên nghe có mấy phần trầm nghẹn.
“Mười phút nữa.”
“Được, vậy để thằng em tập trung quan sát luôn.”
Đàm Hi ném điện thoại cho Nhị Hùng, sau đó lấy điện thoại của mình ra, bấm gọi đi, “Đến lúc cậu lên sân khấu rồi đấy.”
...
Hề Đình nhìn theo bóng xe của Cố Hoài Sâm dần đi xa. Đến tận khi đuôi xe biến mất rồi, cô ta vẫn cứ đứng ở cửa nhà ăn, trong lòng hoảng hốt.
Không hiểu tại sao lại cứ thấy trống rỗng trong lòng.
Đột nhiên, điện thoại đổ chuông, cô ta lấy từ trong túi xách ra, “Alo...”
“Hề Đình...”
“Kha Nhan?” Người phụ nữ biến sắc, cảnh giác nhìn bốn xung quanh, sau đó dịch vào trong một góc khuất, “Thư xin lỗi trên diễn đàn là sao? Cô nói rõ ràng cho tôi!”
“Trong vòng ba ngày, tôi đảm bảo sẽ làm Đàm Hi cút ra khỏi đại học T.”
“To mồm nhỉ! Giờ họng súng của mọi người đều chĩa về phía cô, Đàm Hi đã được giải oan thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418210/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.