Phạm Trung Dương không thèm so đo với bà ta, “Dù sao thì bà cũng đừng có nhằm linh tinh!”
Nói xong, hừ lạnh hai tiếng.
“Đồ cứng đầu cứng cổ!” Lê Diệp cắn răng.
Hai người đi hai hướng khác nhau.
Qua sự kiện vừa rồi, Đàm Hi đã chiếm giữ vị trí của ông Phạm, một bước nhảy vọt lên thành cố vấn chuyên môn của vị lãnh đạo nào đó.
“Bạn học Đàm, cô thấy bức tranh này thế nào?”
“Màu sắc liệu có rải rác quá không?”
“Nét vẽ dày đặc như vậy liệu có làm hỏng ý cảnh chỉnh thể không?”
“…”
Các thể loại câu hỏi.
Đàm Hi phát hiện ra, vị này đâu phải là hiểu, rõ ràng là còn vô cùng tinh thông.
Đối với hành vi múa rìu qua mắt thợ của cô vừa nãy, có khi còn là trò cười cho người ta!
Tống Tử Văn quả thực là có ý trêu chọc cô, đã lâu rồi anh ta không gặp được một người thú vị đến thế, khiến hoạt động tham quan nhàm chán cũng phút chốc trở nên sinh động hơn.
Suốt đường đi, ý cười không dứt.
Lại nói đến những quan chức đi theo kia, ai nấy đều đã biết tỏng, chỗ nào cần nhìn thì nhìn, cần thảo luận thì thảo luận, coi như không nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hoặc… đã quá quen rồi chăng?
Thế nhưng, da mặt của cô nàng nào đó lại không phải dày vừa đâu, nếu đã có người muốn nghe cô chém gió thì cứ chém cật lực thôi!
Từ thiên văn địa lý, cho đến văn tự điển cố, không nói hạ bút thành văn, nhưng ít ra cũng xứng danh ngôn chi hữu vật.
Cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418126/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.