Mọi người đều bị những lời Đàm Hi vừa nói lừa dối đến mức gật đầu lia lịa.
Cô gái này nói đúng là có lý mà!
Tống Tử Văn nghiễm nhiên trở thành con vịt bị đưa lên giá, mặc dù đầu có cứng thế nào cũng phải bịa ra được một vài câu.
Suy cho cùng cũng là người xuất chúng còn may mắn tồn tại được trong chốn quan trường bấp bênh, nếu như bị vấn đề nhỏ nhoi này làm khó thì quả thực anh ta đã làm quan vô ích rồi.
“Ở đây có bao nhiêu chuyên gia trong giới họa sĩ thế này, đáng ra không đến lượt một kẻ ngoại đạo như tôi đánh giá, nhưng vừa rồi… những lời khẩn thiết của bạn học này, lời nào cũng lý lẽ hùng hồn, vậy thì tôi cũng không từ chối nữa. Nếu có chỗ nào nói không được hợp lý, mong các vị ở đây bao dung.”
Một loạt lời nói xã giao lại được anh ta nói trơn tru mỹ lệ đến thế, Đàm Hi nghiêng mắt nhìn, thầm cảm thán cái miệng của người trong giới quan trường đúng là có thể che được cả mắt quỷ!
Nhưng phàm là người có chút vai vế đều đứng ra, chắp tay ra hiệu.
“Trợ lý Tống quá khiêm tốn rồi…”
“Là lãnh đạo cấp cao còn có thể vui vầy cùng dân, chúng tôi quả thực thấy vô cùng xấu hổ…”
Tống Tử Văn khoát tay, “Các vị nặng lời rồi.”
Đích thị là không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, Đàm Hi âm thầm gật đầu, nhưng đồng thời cũng thở phào một cái, vị lãnh đạo này nhìn cũng có vẻ phóng khoáng thoải mái, có lẽ sẽ không tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418125/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.